第十九课
无声的泪
GIỌT NƯỚC MẮT KHÔNG LỜI
Một sự cố ngoài ý muốn nhiều năm trước đã biến tôi từ người bình thường trở thành người tàn tật, sự thay đổi của lòng người thường làm tôi rơi nước mắt. Nói thật lòng, tôi có chút thất vọng đối với nhân tính, đặc biệt là lúc bị kỳ thị khi đi tìm việc. Tôi gần như đã đánh mất dũng khí ứng tuyển, nhưng vì cuộc sống, lại phải hết lần này đến lần khác xin việc, lần nào cũng phải chịu đả kích do bị từ chối.
Sau này, tôi cuối cùng cũng vào được một tòa báo, phụ trách quản lý tư liệu. Công việc này không những phù hợp mà tôi còn có khả năng đảm nhiệm, nhóm đồng nghiệp cũng vô cùng thân thiện, vô cùng quan tâm, khiến tôi lại tràn đầy tự tin với cuộc đời.
Trong một lần xảy ra sự kiện lớn, nhóm đồng nghiệp vì săn tin mà bận túi bụi, công việc của tôi đột nhiên trở nên quan trọng. Bởi mọi người cần tư liệu gấp, mà chứng câm điếc của tôi lại khiến công việc trở nên khó khăn, không chỉ làm lỡ thời gian quý báu mà tôi còn gây ra không ít sai sót.
Xong việc, những bất mãn của đồng nghiệp khiến lãnh đạo tòa báo không thể không suy nghĩ lại, xem rốt cuộc tôi có thích hợp tiếp tục làm công việc này hay không. Vì vậy, có người đề cập đến việc điều tôi đi chỗ khác. Không chỉ vì tòa báo, mà cũng là vì tốt cho tôi. Song tôi quả thực không nỡ rời xa công việc yêu thích này, tôi chạy đến đảm bảo với sếp, tôi có thể nghiêm túc học tập, tăng nhanh tốc độ.
Tôi không dò ra được thái độ từ ánh mắt và vẻ mặt của lãnh đạo. Nhưng tôi nghĩ, chắc sếp không thể nào để tôi ở lại đây nữa. Chuyện này quả là một sự đả kích nghiêm trọng đối với tôi. Do lòng nghi ngờ tác quái, tôi cứ cảm thấy các đồng nghiệp không còn nhiệt tình như trước nữa. Trước đây mỗi lần bọn họ có hoạt động gì đều sẽ gọi tôi tham gia, song gần đây tuy mỗi tối thứ hai, tư, sáu hàng tuần đều có hoạt động, địa điểm chính là tại phòng làm việc, nhưng lại không ai thông báo cho tôi. Tôi cũng cố tình vờ như không biết. Một hôm, tôi quả thật không kiềm chế được nữa, bèn nhân lúc bọn họ tụ tập, giả vờ muốn lấy đồ, rồi bước vào phòng.
Ngay lúc tôi mở cánh cửa lớn ra, mọi người đều giật mình, mà tôi lại càng kinh ngạc hơn. Thì ra không phải bọn họ đang đánh bài hay tổ chức vũ hội vân vân, mà là mời một giáo viên dạy thủ ngữ. Không chỉ có các đồng nghiệp mà cả lãnh đạo cũng có mặt.
Vì giải quyết khó khăn trong việc trao đổi công việc với tôi, các đồng nghiệp đã từ bỏ thời gian nghỉ ngơi sau khi tan tầm nghiêm túc học thủ ngữ để phối hợp với công việc của tôi. Vì giữ tôi lại, họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.
Lần này, tôi đã nhận ra sự vô tri của bản thân, cũng nhận ra sự đẹp đẽ và cao thượng của tình người; cũng chính lần này, những giọt nước mắt của tôi đã không còn vì buồn thương mà là vì cảm kích.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét