Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 15

第十五课
受伤之后
SAU KHI BỊ THƯƠNG

Bạn bè thường xuyên hỏi tôi những vấn đề này: Lần này bạn đến Trung Quốc du học có những trải nghiệm gì? Bạn có ấn tượng thế nào về Trung Quốc? Mỗi lần họ hỏi tôi như vậy, tôi đều chẳng chút do dự mà đáp: Lần du học này đã cho tôi một ấn tượng sâu sắc, cũng để lại trong tôi bao hồi ức tươi đẹp. Xét từ những người mà tôi đã tiếp xúc thì họ đều rất tốt bụng, thân thiện và luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.

Tất nhiên, mỗi đất nước, mỗi khu vực trên thế giới này đều có người tốt kẻ xấu. Tôi không dám nói tất cả những người ở đây đều là người tốt, tôi chỉ muốn kể cho mọi người một câu chuyện tôi tự mình trải nghiệm, có lẽ từ đó bạn có thể hiểu được họ là những người như thế nào.

Con người tôi trước giờ không hay vận động, mà lúc ở trong nước cũng chưa bao giờ đạp xe đạp lên phố, cho nên sau khi đến Trung Quốc, mỗi lần đạp xe lên phố là tôi lại lo ngay ngáy.

Lần này thì xảy ra chuyện thật.

Hôm đó, tôi đạp xe đến phòng triển lãm. Trên đường về phải đi qua đường ray. Chẳng rõ vì sao mà bánh xe vướng vào giữa đường ray, thoắt cái tôi đã bị ngã ra. Còn chưa cả nhận ra mình bị làm sao thì mọi người đã lập tức đỡ tôi dậy, có người còn cản một chiếc xe muốn đưa tôi đến bệnh viện. Mọi người cuống quít dìu tôi lên xe. Tài xế cũng là một người nhiệt tình, suốt dọc đường chốc chốc lại quay đầu nhìn tôi, còn không ngừng an ủi. Đến bệnh viện, ông ấy lại cẩn thận từng li từng tí cõng tôi đến phòng cấp cứu, bác sĩ lập tức kiểm tra khám bệnh. Sau khi khám xong, bác sĩ bảo tôi bị gãy xương chân, kết quả là phải bó bột. Tôi ngồi xe về trường với tâm trạng đau khổ.

Thầy cô và bạn bè biết tin đều đến thăm tôi. Cô Lâm lớp tôi thấy tôi nằm trên giường bất động liền bắt tôi đến nhà cô bằng được. Ban đầu tôi cứ sợ làm phiền cô nên không chịu đi. Nhưng cô bảo: "Nhất thiết đừng khách sáo, em cứ coi nhà cô như nhà mình đi." Do cô cứ khuyên nhủ mãi, tôi chỉ đành đồng ý.

Ở nhà cô, cô dốc lòng chăm sóc tôi như chăm con gái ruột, đưa đồ ăn đưa nước uống cho đến khi vết thương của tôi đỡ, có thể tự do hoạt động.

Mỗi khi nhớ lại câu chuyện này, tôi đều biết ơn những người không biết danh tính ấy tận đáy lòng, tinh thần lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui đó tôi khó mà quên được.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét