Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 20

第二十课
什么最重要
CÁI GÌ QUAN TRỌNG NHẤT

Bành Nghệ Vân là du học sinh Trung Quốc ở Anh. Một hôm, cô đi phỏng vấn ở Đại học Oxford, cô ăn mặc rất giản dị, cũng không đeo trang sức. Bạn bè khuyên cô: "Thi vào một trường quý tộc nổi tiếng nhất thế giới mà người phỏng vấn còn là giáo sư Archer nổi danh quôc tế như thế này, bộ dạng cậu làm sao có thể tạo ấn tượng tốt ban đầu cho người ta được?"

"Vốn dĩ tớ đâu phải quý tộc gì, hà tất phải giả bộ như quý tộc chứ? Hơn nữa, có thi đỗ hay không, là dựa vào kiến thức và tài năng, không phải quần áo." Sự tự tin của cô làm bạn bè cảm thấy rất có lý. Song, điều làm người ta kinh ngạc là, lúc phỏng vấn cô lại tranh luận với giáo sư Archer, giáo sư đã rất tức giận.

"Bạn cho là mình có thể thuyết phục tôi à?" Giáo sư nói to.

"Tất nhiên là không, bởi vì lúc em còn chưa ra đời, thầy đã là bác sỹ tâm lý nổi tiếng rồi." Bành Nghệ Vân trả lời không chút yếu thế: "Nhưng thí nghiệm thì có thể. Mà nếu không có người làm những thí nghiệm đó, thì vĩnh viễn cũng không ai biết được em với thầy ai đúng ai sai."

"Đó là phương án thí nghiệm của bạn à? Tôi có thể lập tức chỉ ra những lỗi sai của nó."

"Chuyện này chỉ có thể chứng tỏ phương án thí nghiệm của em còn chưa đủ hoàn thiện. Nếu thầy nhận em làm học trò, tất nhiên sẽ có thể sửa cho nó hoàn thiện hơn."

"Bạn nghĩ là tôi sẽ nhận hướng dẫn một nghiên cứu sinh có ý kiến phản đối tôi sao?"

"Đúng vậy, đúng là em nghĩ như vậy." Bành Nghệ Vân cười cười, "Nhưng sau khi tranh luận với thầy, em đã biết Đại học Oxford sẽ không nhận em rồi."

"Sao bạn lại chọn môn "trị liệu hành vi" này? Sao lại muốn tôi làm người hướng dẫn của bạn?"

"Sách của thầy có viết là: "Mục đích của việc trị liệu hành vi, là giúp cho những người đang phải chịu nỗi đau trong tâm hồn có thể trở về cuộc sống bình thường, từ đó được hưởng thụ hạnh phúc và quyền lợi của một người bình thường." Nói thật là em không tán thành lý luận của cuốn đó lắm, nhưng em đồng ý với câu nói này. Em nghĩ sự bất đồng quan điểm của chúng ta chỉ là làm sao để làm tốt hơn, làm thế nào mới có thể điều trị cho bệnh nhân tốt hơn."

"Cảm ơn em, Bành Nghệ Vân, em có thể ra về rồi."

"Cảm ơn thầy, giáo sư Archer, tạm biệt!"

Bành Nghệ Vân vô cùng hy vọng có thể làm học trò của giáo sư Archer. Không chỉ bởi vì giáo sư Archer là giáo sư tâm lý học nổi tiếng quốc tế, mà làm học trò của ông đều có học bổng. Bành Nghệ Vân không trả nổi khoản học phí mấy ngàn Bảng Anh, nhất định phải tranh thủ đạt được học bổng, bằng không cô không thể học tiếp được nữa. Nhưng giáo sư Archer yêu cầu học sinh rất nghiêm khắc, ông cứ tuyển chọn nhiều lần song 4, 5 năm mới nhận được 1, 2 người. Bạn bè đều lo lắng cho Bành Nghệ Vân, lại phê bình cô không nên tranh luận với giáo sư, "Học bổng quan trọng với cậu như vậy, cậu cũng biết rõ giáo sư Archer vô cùng nghiêm khắc, sao còn cãi lại thầy ấy chứ?"

Cô chỉ cười bảo: "Nếu cậu không yêu một cô gái thì có thể vì tiền mà ngỏ lời yêu với cô ta không?"

"Chuyện này tất nhiên là khó!" Người bạn thừa nhận, "Nhưng cậu..."

"Thế thì trong khoa học, làm trái lương tâm mà tán thành một quan điểm bản thân cho là sai lại càng khó hơn. Giả dụ cậu lừa tình người ta, thì người bị hại chỉ có một; nhưng nếu là lừa dối trong khoa học, chỉ vì tiền mà không kiên trì với quan điểm đúng đắn, thì người bị hại chính là hàng ngàn hàng vạn bệnh nhân. Tớ nghĩ, nếu như tớ làm vậy, thì đời này sẽ phải chịu sự trừng phạt của lương tâm." Cô nói, "Một người làm nghiên cứu khoa học, điều quan trọng nhất là phải dũng cảm kiên trì với chân lý, dũng cảm giữ vững quan điểm của mình. Dĩ nhiên cũng phải dũng cảm sửa chữa sai lầm."

Phỏng vấn đã có kết quả rồi.

Hội trường đông nghịt người. Vị thư ký tuyên bố: "Người được giáo sư tiến sĩ Archer nhận hướng dẫn là một học sinh người Trung Quốc của trường Đại học Luân Đôn - cô Bành Nghệ Vân!"

Giáo sư Archer đứng dậy, ông đến bên cạnh Bành Nghệ Vân, nói với cô trước mặt mọi người: "Con ngoan của thầy, em thấy đó, thầy và em tranh luận hai tiếng đồng hồ, thầy vẫn quyết định chọn em. Em có biết vì sao không? Thầy thích sự thẳng thắn và chân thành của em, cũng tán dương lòng dũng cảm của em. Thầy muốn em trở thành học trò của thầy, là để em dưới sự ủng hộ của thầy, có thể hết mình phản đối luận điểm của thầy. Nếu sự thực chứng minh em sai, thầy đương nhiên sẽ rất vui vẻ; nếu hai ta đều đúng, thầy sẽ càng vui hơn; nếu em đúng mà thầy sai, ha ha, em sẽ không tưởng tượng được là thầy vui biết nhường nào đâu! Đúng vậy, lúc em còn chưa ra đời, thầy đã là nhà tâm lý học rồi, nhưng thầy hy vọng khi thầy ra đi, em có thể trở thành nhà tâm lý học còn giỏi hơn, xuất sắc hơn thầy. Chỉ như vậy, thế giới này mới có hy vọng."

Bành Nghệ Vân cảm động sâu sắc.

Cô cuối cùng cũng thực hiện được ước mơ của mình, trở thành nghiên cứu sinh của giáo sư Archer, được vào học trường Đại học Oxford mà cô ngưỡng vọng đã lâu.

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 19

第十九课
无声的泪
GIỌT NƯỚC MẮT KHÔNG LỜI

Một sự cố ngoài ý muốn nhiều năm trước đã biến tôi từ người bình thường trở thành người tàn tật, sự thay đổi của lòng người thường làm tôi rơi nước mắt. Nói thật lòng, tôi có chút thất vọng đối với nhân tính, đặc biệt là lúc bị kỳ thị khi đi tìm việc. Tôi gần như đã đánh mất dũng khí ứng tuyển, nhưng vì cuộc sống, lại phải hết lần này đến lần khác xin việc, lần nào cũng phải chịu đả kích do bị từ chối.

Sau này, tôi cuối cùng cũng vào được một tòa báo, phụ trách quản lý tư liệu. Công việc này không những phù hợp mà tôi còn có khả năng đảm nhiệm, nhóm đồng nghiệp cũng vô cùng thân thiện, vô cùng quan tâm, khiến tôi lại tràn đầy tự tin với cuộc đời.

Trong một lần xảy ra sự kiện lớn, nhóm đồng nghiệp vì săn tin mà bận túi bụi, công việc của tôi đột nhiên trở nên quan trọng. Bởi mọi người cần tư liệu gấp, mà chứng câm điếc của tôi lại khiến công việc trở nên khó khăn, không chỉ làm lỡ thời gian quý báu mà tôi còn gây ra không ít sai sót.

Xong việc, những bất mãn của đồng nghiệp khiến lãnh đạo tòa báo không thể không suy nghĩ lại, xem rốt cuộc tôi có thích hợp tiếp tục làm công việc này hay không. Vì vậy, có người đề cập đến việc điều tôi đi chỗ khác. Không chỉ vì tòa báo, mà cũng là vì tốt cho tôi. Song tôi quả thực không nỡ rời xa công việc yêu thích này, tôi chạy đến đảm bảo với sếp, tôi có thể nghiêm túc học tập, tăng nhanh tốc độ.

Tôi không dò ra được thái độ từ ánh mắt và vẻ mặt của lãnh đạo. Nhưng tôi nghĩ, chắc sếp không thể nào để tôi ở lại đây nữa. Chuyện này quả là một sự đả kích nghiêm trọng đối với tôi. Do lòng nghi ngờ tác quái, tôi cứ cảm thấy các đồng nghiệp không còn nhiệt tình như trước nữa. Trước đây mỗi lần bọn họ có hoạt động gì đều sẽ gọi tôi tham gia, song gần đây tuy mỗi tối thứ hai, tư, sáu hàng tuần đều có hoạt động, địa điểm chính là tại phòng làm việc, nhưng lại không ai thông báo cho tôi. Tôi cũng cố tình vờ như không biết. Một hôm, tôi quả thật không kiềm chế được nữa, bèn nhân lúc bọn họ tụ tập, giả vờ muốn lấy đồ, rồi bước vào phòng.

Ngay lúc tôi mở cánh cửa lớn ra, mọi người đều giật mình, mà tôi lại càng kinh ngạc hơn. Thì ra không phải bọn họ đang đánh bài hay tổ chức vũ hội vân vân, mà là mời một giáo viên dạy thủ ngữ. Không chỉ có các đồng nghiệp mà cả lãnh đạo cũng có mặt.

Vì giải quyết khó khăn trong việc trao đổi công việc với tôi, các đồng nghiệp đã từ bỏ thời gian nghỉ ngơi sau khi tan tầm nghiêm túc học thủ ngữ để phối hợp với công việc của tôi. Vì giữ tôi lại, họ đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết.

Lần này, tôi đã nhận ra sự vô tri của bản thân, cũng nhận ra sự đẹp đẽ và cao thượng của tình người; cũng chính lần này, những giọt nước mắt của tôi đã không còn vì buồn thương mà là vì cảm kích.






Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 18

第十八课
一盒蛋糕
MỘT HỘP BÁNH GATO

Nói đến thì, câu chuyện này cũng xảy ra từ mấy năm trước rồi. 

Năm đó, tôi còn đang học đại học. Một buổi hoàng hôn, tôi vừa định khóa cửa kí túc xá thì chị tôi vội vàng chạy đến tặng tôi một hộp bánh gato. Chị bảo là vốn định làm tiệc sinh nhật cho tôi nhưng lại nhận được thông báo buổi tối phải đi công tác nên không có thời gian. Tôi lại cũng có việc gấp cần đi nên thuận tay bỏ hộp bánh gato lên cái bàn gần cửa, đó là bàn của Lưu Tây Tây.

Sau giờ tự học buổi tối, tôi về phòng, trong phòng vô cùng náo nhiệt. Tám, chín bạn gái vây quanh Lưu Tây Tây, trong tay mỗi người là một miếng bánh gato, đang ăn vô cùng vui vẻ. Tôi đột nhiên nhớ đến hộp bánh chị tặng, nhưng còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, Lưu Tây Tây đã kéo tay tôi hưng phấn hỏi: "Tớ vui cực kỳ! Không ngờ lại có người biết hôm nay là sinh nhật tớ, còn tặng riêng tớ một hộp bánh gato. Trên cái bánh còn có hoa với chữ đẹp lắm, tiếc là cậu về trễ, không được nhìn..." Tôi nghệt mặt ra. Lưu Tây Tây nhét một miếng bánh vào tay tôi: "Mấy con người kia đều bảo là không biết ai tặng, cậu là người cuối cùng rời phòng, tớ đoán cậu chắc chắn là nhìn thấy nha, mau nói cho tớ, người đó là con trai hay con gái vậy?". Có bạn đùa trêu: "Nhất định là con gái. Tây Tây nhà chúng ta xấu xí thế, lấy đâu ra con trai thích chứ!" Trên mặt Tây Tây hiện chút thất vọng, cô bạn lắc lắc vai tôi: "Cậu mau nói đi! Cậu mau nói đi!". Giây phút đó, tôi gần như muốn hét to, đây là bánh chị gái tớ tặng tớ! Nhưng mà trông thấy gương mặt hồ hởi phấn khởi cùng ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Tây Tây, tôi không nỡ làm mọi người mất hứng, cũng chẳng nỡ làm Tây Tây xấu mặt. Thế là, tôi chỉ đành đâm lao phải theo lao mà nói dóc: "Là một anh chàng rất đẹp trai nha!" "Được lắm!" Mọi người cùng vỗ tay hòa theo tiếng hoan hô của Tây Tây. Có bạn chêm một câu: "Nhất định là anh chàng nào đó yêu thầm cậu rồi!" Tây Tây cười.

Nửa đêm, Tây Tây đánh thức tôi, thì thầm hỏi: "Bạn nam đó có học cùng khóa với tụi mình không?" Tôi lắc đầu. Cậu ấy lại hỏi: "Có cùng trường mình không?" Tôi đành giải thích: "Trời tối quá tớ không nhìn rõ mặt."

Vài tuần sau đó, chủ đề chính mỗi cuối tuần ở kí túc xá đều xoay quanh anh chàng tặng bánh gato cho Tây Tây, tuy bàn tán mãi cũng chẳng có kết quả, nhưng cũng coi như giúp chúng tôi tìm được một chủ đề thú vị.

Dần dà, chúng tôi đều quên đi chuyện này. Chỉ là thi thoảng lại có người hỏi Tây Tây một câu: "Có tin tức gì của anh chàng thần bí đó chưa vậy?", mà Tây Tây thì luôn lắc đầu, còn cố tình thở dài một tiếng.

Một ngày trước khi tốt nghiệp, Tây Tây ngồi một mình dựa vào khung cửa sổ, tay vẫn cầm một sợi dây lụa màu hồng phấn, có lẽ ngoài Tây Tây ra, chỉ mình tôi là còn nhớ đó chính là sợi dây lụa buộc ở hộp bánh gato hồi ấy. Nhìn dáng vẻ cô bạn, tôi rất muốn nói chân tướng sự thật cho cậu ấy, để cậu ấy khỏi hy vọng nữa, nhưng tôi vẫn luôn không mở lời được. 

Về sau, Tây Tây phải theo gia đình sang nước ngoài. Tôi hạ quyết tâm nói sự thật cho cô bạn. Tuy nhiên, lúc nhìn thấy sợi dây lụa buộc trên đầu cậu ấy, tôi lập tức mềm lòng. Sự kỳ vọng chỉ có ở thiếu nữ của cô bạn đã làm tôi cảm động sâu sắc. Cuối cùng tôi chẳng nói được gì, tiếp tục đâm lao theo lao, để cậu ấy mang theo giấc mơ ngọt ngào lên máy bay, bay đến một tương lai bất định.

Sáu năm sau, Tây Tây đã trở thành mẹ của hai đứa con. Chồng cô bạn là một anh chàng người Mỹ gốc Hoa. Dĩ nhiên, cô bạn cuối cùng cũng biết cái gọi là chàng trai tặng bánh gato chỉ là một sự hiểu nhầm đẹp đẽ, nhưng lại không trách tôi chút nào. Ngược lại, cậu ấy cảm ơn tôi đã tặng cho cậu ấy một hồi ức tươi đẹp. Cậu ấy còn nói, đến lúc con gái được mười tám tuổi, cậu ấy sẽ kể lại câu chuyện cũ như một chuyện cười vui vẻ cho con.

Thì ra, không phải mọi sự hiểu nhầm đều để lại tiếc nuối, có đôi khi đâm lao theo lao, cũng có thể tạo thành một cố sự đẹp đẽ. 

Thứ Sáu, 25 tháng 8, 2017

[Review] ANH CHÀNG HOBBIT - J.R.R. TOLKIEN


Truyện xoay quanh Bilbo Baggins - một anh chàng thuộc tộc Hobbit. Cuộc đời anh chàng vốn chỉ quanh quẩn bên căn nhà thuộc khu Đáy Túi, Gầm Đồi, vùng Hobbiton dù anh chàng vốn mang trong mình chút ít dòng máu phiêu lưu mạo hiểm của nhà ngoại. Song cuộc sống yên ả của anh chàng đã hoàn toàn thay đổi kể từ cái ngày lão Gandalf - một lão phù thủy đến gõ cửa và ngỏ lời mời anh chàng tham dự một chuyến phiêu lưu mạo hiểm đến Quả Núi Cô Đơn - nơi ở của lão Rồng ở Xứ Hoang Vu để tìm lại kho báu của Người Lùn xưa kia nay đã bị lão Rồng chiếm đoạt. Và trong một phút giây bốc đồng (hoặc do dòng máu mạo hiểm của anh chàng xui khiến), Bilbo đã đồng ý đồng hành cùng 13 chú lùn (lần lượt là Thorin, Balin, Dwalin, Kili, Fili, Dori, Nori, Ori, Oin, Gloin, Bifur, Bofur, Bombur) cùng lão phù thủy Gandalf. Hành trình của họ có những niềm vui song cũng đầy rẫy nguy hiểm. Họ đụng độ ba gã khổng lồ đang nướng cừu và hút chết nhờ mưu kế của lão phù thủy. Cả đoàn rơi vào hang của lũ Yêu Tinh, ở đây anh chàng Hobbit nhặt được chiếc nhẫn thần có khả năng tàng hình và đụng độ với Gollum trong trò chơi giải đố. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, thoát khỏi hang ổ của lũ Yêu Tinh lại là một cuộc chiến ác liệt giữa liên minh Yêu Tinh + Sói Hoang. Họ còn gặp ông người gấu Beorn tính tình kỳ quặc nhưng lương thiện, bị lũ nhện tinh vây đánh và bị áp giải đến cung điện của Vua Tiên, được tiếp đón nồng nhiệt khi qua vùng người Hồ trước khi tiến đến Quả Núi Cô Đơn của lão Rồng Smaug. Trong chuyến phiêu lưu vào sinh ra tử ấy, anh chàng Hobbit đã dần trưởng thành từ một kẻ nhát gan ích kỷ thành một người dũng cảm và trượng nghĩa.

Anh chàng Hobbit đã mở ra một thế giới mới nơi có Rồng, Tiên, Yêu Tinh, Người Lùn, phù thủy, người khổng lồ... Mỗi chủng loại lại có những đặc điểm, lối sống cũng như văn hóa riêng. Nhà văn J.R.R Tolkien đã vẽ lên một không gian rộng lớn bao la choáng ngợp, với những rừng sâu, núi cao, hang hốc, sông hồ... được miêu tả một cách hoang sơ, lộng lẫy song cũng đầy hiểm nguy. 

Với giọng kể hóm hỉnh đầy tri thức, với sự logic chặt chẽ tới từng chi tiết, câu chuyện về anh chàng Hobbit không chỉ nâng cao trí tưởng tượng của con người mà còn mang lại giá trị nhân văn sâu sắc. Truyện mang một tầm vóc lớn, bao quát về các chủng loài, về lối sống và cách cư xử, về bản năng và lý trí. Truyện phơi bày cả cái thiện và cái ác, cả lòng dũng cảm và trượng nghĩa, cả sự tham lam và ích kỷ, rồi gợi cho con người tự nhận xét, đánh giá các nhân vật cũng như nhìn nhận lại chính bản thân mình. 

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 17

第十七课
再试一次
THỬ LẠI MỘT LẦN NỮA

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi dốc lòng muốn học nghiên cứu sinh, nhưng lại không thi đậu. Đối với người vẫn luôn tự tin trong học tập như tôi thì đây quả là một đả kích lớn, tôi đã không dám quá tự tin với bản thân mình nữa.

Quãng thời gian đó, tâm trạng tôi rất tệ, tự nhốt mình trong phòng, chẳng muốn gặp bất kỳ ai, chẳng muốn nói bất kỳ câu nào.

Một hôm, lúc tôi lên trường nhận bằng tốt nghiệp thì thấy cạnh cổng trường có dán một tờ thông báo tuyển nhân viên. Đến gần xem, thì ra là một trường trung học trong thành phố đang tuyển giáo viên tiếng Anh. Điều kiện là học lực tốt nghiệp đại học trở lên, thành tích tiếng Anh tốt, khẩu ngữ tốt.

Tôi đột nhiên muốn thử. Bốn năm đại học, thành tích tiếng Anh của tôi vẫn luôn rất tốt. Hơn nữa, tốt nghiệp rồi thì cũng nên tìm một công việc, thế là tôi liền ứng tuyển.

Gần đến ngày dạy thử rồi. Sau khi về nhà tôi vội vàng soạn giáo án, luyện khẩu ngữ với máy ghi âm. Trước hôm đi dạy thử, tôi đã lấy lại vài phần tự tin rồi.

Tôi nhìn lướt qua phòng học, những học sinh ngồi bên trong chỉ kém tôi vài tuổi, thấy giáo viên mới đến đều ngưng việc đang làm, loáng cái các ánh mặt đều đổ dồn về phía tôi.

Tim tôi đập thình thịch.

Tôi không phải là một cô gái phóng khoáng, song vì lần dạy thử này, tôi quả thực đã tốn rất nhiều công sức chuẩn bị. Tôi cứ tưởng có chuẩn bị rồi thì sẽ đỡ căng thẳng hơn.

Bước lên bục giảng, mồ hôi đã túa ra đầy người. Học sinh nữ lớp trưởng ngồi ở dãy đầu tiên hô to: "Nghiêm", làm tôi cơ hồ quên luôn cả lời mở đầu.

Con người luôn quen với vai diễn của mình, nếu có một ngày đột nhiên xảy ra thay đổi thì ít nhiều cũng sẽ có chút không thích ứng kịp.

Tôi vội vàng bảo cả lớp ngồi xuống, lúc đó tôi nghe thấy tiếng cười của vài học sinh nam. Giây phút đó, giáo án tôi đã học thuộc ngày hôm qua bỗng bay sạch chẳng còn một mảnh.

Mấy chục giây liền, tôi vẫn không nói được câu nào, muốn thử nói vài câu nhưng đến bản thân mình cũng không biết nên nói gì.

Tôi biết lần này toi rồi, trong lòng đã bắt đầu bỏ cuộc: Thà tự tìm cho mình một lối thoát còn hơn làm cho cười trên bục giảng thế này.

"Các em, cô rất muốn dạy các em, nhưng tôi thật tệ hại, tôi không thể làm lỡ thì giờ của các em..." Nói xong, tôi hướng về phía thầy hiệu trưởng ngồi ở hàng cuối đang lo lắng cho tôi mà xin lỗi, muốn mau chóng trốn chạy.

"Cô ơi, cô đợi chút!"

Lớp trưởng ngồi ở bàn đầu lên tiếng gọi.

"Cô ơi, hãy thử lại một lần nữa, được không ạ?"

"Không... không được đâu."

"Hãy thử một lần, cô à, cô có thể làm được mà, thử lại một lần nữa nhé?"

Mấy học sinh nữ phía sau cũng nói: "Cô hãy thử lại lần nữa đi!"

Thời khắc ấy, cả phòng học lặng đi, mấy học sinh nam ngồi sau cười tôi cũng đã ngồi xuống rồi. Thầy hiệu trưởng cũng cười gật đầu với tôi.

Hơn 40 học sinh thuần khiết đáng yêu, hơn 40 trái tim ngây thơ, hơn 40 ánh mắt chân thành, giây phút đó, dường như một dòng nước ấm làm ấm lòng tôi, cổ vũ tôi. Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có biết bao lời muốn nói với các em ấy, biết bao câu chuyện muốn kể cho các em nghe. Tôi nghĩ mình không thể rời khỏi bục giảng được nữa, nếu không, có lẽ tôi sẽ chẳng tìm được cơ hội nào lý tưởng như thế này nữa.

Tôi đứng vững trước bàn giáo viên, giờ học tiếp theo, tôi giảng vô cùng trôi chảy.

Đối mặt với những học sinh khát khao tìm hiểu kiến thức lại chân thành lương thiện, thì có gì đáng sợ chứ!

Sau này, em nữ lớp trưởng đã trở thành học sinh tâm đắc nhất và là người bạn tốt nhất của tôi. Em ấy nói với tôi: "Cô ơi, ban đầu em vì tranh chức lớp trưởng mà 3 lần ứng tuyển, lần đầu một câu cũng không dám nói, lần thứ hai mặt đỏ gay tim đập mạnh, lần thứ ba em đã giành được tràng pháo tay nhiệt liệt nhất. Mỗi lần thất bại em đều cổ vũ mình "thử lại một lần nữa"."

Có những câu nói rất đơn giản, rất mộc mạc nhưng lại có thể nâng đỡ người ta cả đời. Đặc biết là khi mới bước chân vào đời, chúng ta càng cần phải thử lại một lần nữa, thử lại một lần nữa.

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 16

第十六课
话说 “慢点儿”
BÀN VỀ "CỨ TỪ TỪ"

Lúc vừa đến Trung Quốc tôi mới 18 tuổi. Vì tuổi còn nhỏ nên không hiểu biết lắm. Tôi có một tật xấu, chính là cứ lo lắng là tim lại nhảy lên, hơn nữa còn đập vô cùng mạnh. Tôi nghĩ tật xấu này chắc là liên quan đến tính cách dân tộc mình. Ở nước tôi, câu nói mọi người hay dùng nhất chính là: "Nhanh lên, nhanh lên!". Mười tám năm cuộc đời, câu tôi nghe nhiều nhất cũng là "Nhanh lên! Nhanh lên!". Có thể nói là tôi lớn lên dưới sự thúc giục của câu nói này, "Nhanh lên" quả thật đã trở thành câu cửa miệng của chúng tôi.



Song, đến Trung Quốc không lâu tôi đã phát hiện, rất ít người nói nhanh lên. Thông thường câu tôi hay nghe lại là câu ngược lại: "Cứ từ từ!". Tôi thấy thật kỳ lạ, cũng chẳng hiểu nổi. Tôi cho rằng "chậm" chính là "lười", vậy là tôi cứ nghĩ, người ở đây sao lại "lười" như vậy?



Sau này đã xảy ra một chuyện làm thay đổi suy nghĩ của tôi. 



Đó là vào mùa đông năm ngoái, một người bạn học ở Đại học Thanh Hoa gọi điện rủ tôi đi chơi, cúp điện thoại xong tôi liền vội vội vàng vàng đạp xe đi. Nhưng đến trước cổng trường thì bánh xe lại bị hỏng, may mà ở gần đó có một tiệm sửa xe, tôi liền đẩy xe vào. Thợ sửa xe là một người lớn tuổi. Tôi vừa vào đã kêu: "Bác ơi, xe đạp của cháu bị hỏng, bác sửa cho cháu nhanh một chút nhé." Tôi nói liền một mạch, bác sửa xe chỉ nhìn tôi một cái, chẳng nói chẳng rằng, rồi lại tiếp tục sửa cái xe trong tay. Tôi nhìn nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa, cuống chết đi được, thế là lại nói với bác thợ: "Bác có thể nhanh hơn chút được không ạ?" Lần này bác ấy quay lại nhìn tôi bảo: "Đừng vội, cháu không thấy bác đang sửa xe cho người khác à? Ở đây không chỉ có mình cháu, phải có thứ tự trước sau chứ. Cháu đợi thêm một chút, bác sửa xong cho khách rồi sẽ lập tức sửa cho cháu." Tôi chỉ đành đợi tiếp.




Khó khăn lắm mới đợi được bác thợ sửa xong cho vị khách kia, bác lau tay rồi qua hỏi tôi: "Rốt cuộc là bị hỏng chỗ nào?" Tôi đáp: "Không đạp được ạ." Bác ấy xem xét cái xe rồi lấy công cụ tháo lốp xe ra, bảo: "Có thể là bị hỏng lốp rồi." Sau đó xả khí rồi ngâm lốp xe vào một chậu nước, cẩn thận kiểm tra. Bác ấy làm vừa chậm vừa kĩ, còn thở dài, chắc là không dễ rò được lỗ thủng rồi.



Tôi thấy cái dáng vẻ chậm rì rì của bác ấy, lại nóng vội: "Sao bác chậm quá vậy, nhanh lên chút không được sao?". Bác ấy ngừng việc rồi nói với tôi: "Cô gái à, cháu đã nói 3 lần rồi đấy, chẳng lẽ bác lại không muốn nhanh?". Tôi không hiểu bác ấy nói gì, đành nhìn chằm chằm bác ấy. Bác thấy tôi tức giận, bèn cười từ từ nói: "Cháu muốn bác sửa cẩn thận cho cháu, hay muốn bác làm qua loa nhanh chóng rồi để cháu đi?" Đến lúc này tôi mới hiểu lời bác, bèn không giục nữa, còn bắt chước ngữ điệu người Bắc Kinh nói một câu: "Được rồi, bác cứ từ từ đi ạ!"


Sau khi bác thợ sửa xong lốp xe, lại cẩn thận kiểm tra lại các bộ phận khác, rồi mới hài lòng nói với tôi: "Xong rồi!". Lúc tôi ra khỏi tiệm sửa xe, bác ấy lại bảo: "Ngoài kia tuyết đang rơi, đường trơn lắm, cứ đạp từ từ thôi nhé!". Mắt thấy một mảng tuyết trắng, tai nghe lời dặn của bác thợ, lòng tôi lập tức thấy ấm áp hẳn.

Sau này, tôi vẫn thường xuyên nghe được những câu nói thân thiết như: "Cứ đi từ từ nhé!", "cứ từ từ, đừng vội!" vân vân. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, đây đâu phải là nói người ta lười chứ. Rõ ràng là lời dặn dò thông thường giữa người thân mà!


Một câu "cứ từ từ" không chỉ có ý nhắc nhở con người ta làm việc cần chăm chỉ nghiêm túc, mà còn là sự yêu quý và quan tâm với người khác từ tận đáy lòng.

Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 15

第十五课
受伤之后
SAU KHI BỊ THƯƠNG

Bạn bè thường xuyên hỏi tôi những vấn đề này: Lần này bạn đến Trung Quốc du học có những trải nghiệm gì? Bạn có ấn tượng thế nào về Trung Quốc? Mỗi lần họ hỏi tôi như vậy, tôi đều chẳng chút do dự mà đáp: Lần du học này đã cho tôi một ấn tượng sâu sắc, cũng để lại trong tôi bao hồi ức tươi đẹp. Xét từ những người mà tôi đã tiếp xúc thì họ đều rất tốt bụng, thân thiện và luôn lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.

Tất nhiên, mỗi đất nước, mỗi khu vực trên thế giới này đều có người tốt kẻ xấu. Tôi không dám nói tất cả những người ở đây đều là người tốt, tôi chỉ muốn kể cho mọi người một câu chuyện tôi tự mình trải nghiệm, có lẽ từ đó bạn có thể hiểu được họ là những người như thế nào.

Con người tôi trước giờ không hay vận động, mà lúc ở trong nước cũng chưa bao giờ đạp xe đạp lên phố, cho nên sau khi đến Trung Quốc, mỗi lần đạp xe lên phố là tôi lại lo ngay ngáy.

Lần này thì xảy ra chuyện thật.

Hôm đó, tôi đạp xe đến phòng triển lãm. Trên đường về phải đi qua đường ray. Chẳng rõ vì sao mà bánh xe vướng vào giữa đường ray, thoắt cái tôi đã bị ngã ra. Còn chưa cả nhận ra mình bị làm sao thì mọi người đã lập tức đỡ tôi dậy, có người còn cản một chiếc xe muốn đưa tôi đến bệnh viện. Mọi người cuống quít dìu tôi lên xe. Tài xế cũng là một người nhiệt tình, suốt dọc đường chốc chốc lại quay đầu nhìn tôi, còn không ngừng an ủi. Đến bệnh viện, ông ấy lại cẩn thận từng li từng tí cõng tôi đến phòng cấp cứu, bác sĩ lập tức kiểm tra khám bệnh. Sau khi khám xong, bác sĩ bảo tôi bị gãy xương chân, kết quả là phải bó bột. Tôi ngồi xe về trường với tâm trạng đau khổ.

Thầy cô và bạn bè biết tin đều đến thăm tôi. Cô Lâm lớp tôi thấy tôi nằm trên giường bất động liền bắt tôi đến nhà cô bằng được. Ban đầu tôi cứ sợ làm phiền cô nên không chịu đi. Nhưng cô bảo: "Nhất thiết đừng khách sáo, em cứ coi nhà cô như nhà mình đi." Do cô cứ khuyên nhủ mãi, tôi chỉ đành đồng ý.

Ở nhà cô, cô dốc lòng chăm sóc tôi như chăm con gái ruột, đưa đồ ăn đưa nước uống cho đến khi vết thương của tôi đỡ, có thể tự do hoạt động.

Mỗi khi nhớ lại câu chuyện này, tôi đều biết ơn những người không biết danh tính ấy tận đáy lòng, tinh thần lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui đó tôi khó mà quên được.

Thứ Tư, 23 tháng 8, 2017

[Dịch] Giáo trình Hán ngữ Quyển 6 Bài 14

(一)谁当家 
AI LÀM CHỦ GIA ĐÌNH

Một lần tôi hỏi bạn: "Vợ chồng các cậu ai làm chủ gia đình?"
"Đương nhiên là tớ làm chủ", bạn tôi kiêu ngạo trả lời, "Nhà tớ có một quy định, việc nhỏ vợ tớ quyết, việc lớn tớ làm chủ."
"Cái gì là việc lớn, cái gì tính là việc nhỏ vậy?"
"Việc nhỏ chính là vấn đề kinh tế trong nhà, ví dụ như nên mua gì, nên làm gì vân vân. Việc lớn thì nhiều lắm, như ai lên làm tổng thống Mỹ nhiệm kỳ tới này, khi nào Trung Quốc mới có thể lên mặt trăng này, con người làm thế nào để lên sống ở Sao Hỏa vân vân, mấy việc lớn này đều do tớ nghĩ hết."


(二)讲究卫生
GIỮ GÌN VỆ SINH

Một gia đình 3 người chuyển đến nhà mới, bà vợ thấy chồng và con trai chẳng giữ gìn vệ sinh gì cả mà toàn để phòng bừa bãi lộn xộn, liền viết một câu khẩu hiệu trong nhà: "Giữ gìn vệ sinh, mọi người chú ý", muốn nhắc nhở chồng con chú ý vệ sinh. Con trai sau khi tan học về nhà nhìn thấy khẩu hiệu liền lấy bút sửa thành: "Giữ gìn vệ sinh, người lớn chú ý". Ngày hôm sau, ông chồng nhìn thấy cũng lấy bút sửa khẩu hiệu thành: "Giữ gìn vệ sinh, bà xã chú ý".

P/s: Khẩu hiệu ban đầu là 讲究卫生,人人有责, sau đứa con sửa là 讲究卫生,大人有责, cuối cùng ông chồng lại sửa thành 讲究卫生,太太有责


(三)修门铃
SỬA CHUÔNG CỬA

Chuông cửa nhà bà Trương bị hỏng rồi, gọi cho công ty dịch vụ sửa chữa, người phụ trách nói sẽ lập tức cho người đến sửa, đồng thời hỏi địa chỉ nhà bà Trương. Công nhân sửa chữa dựa theo địa chỉ, rất nhanh chóng lái xe đến, nhưng chỉ một chốc đã trở về. Người phụ trách nhìn thấy công nhân sửa chữa, liền nói: "Sửa xong nhanh vậy?" Công nhân sửa chữa đáp: "Không phải, tôi đến nhà bọn họ rồi, nhưng mà đứng ở cửa bấm chuông cả nửa ngày vẫn không thấy ai ra mở, cho nên đành quay về."


(四)误会
HIỂU NHẦM

Bắt đầu năm học mới, nhóm sinh viên năm 3 chúng tôi ra bến xe đón bạn học mới. Tôi thấy một bạn nữ xinh đẹp đứng bên một cái vali to đùng không biết làm sao, bèn chủ động nhấc chiếc vali lên. Không ngờ vali khá nặng, tôi lại ngại đặt xuống, chỉ đành gắng gượng nâng tiếp, đi một đoạn không xa đã mệt đến người toàn mồ hôi. Bạn nữ kia bèn nói với tôi: "Nhấc không được thì lăn đi." Tôi vừa nghe nhất thời cơn tức xộc lên, bèn đặt vali xuống, nhìn bạn đó. Bạn nữ ấy ngẩn ra một lát, mới đỏ bừng mặt chỉ xuống dưới cái vali bảo: "Tớ nói cái bánh xe ấy."