Thứ Năm, 22 tháng 6, 2017

[Reivew] LAO TÙ TUYỆT VỌNG - TIỂU HẮC TỬ

12342575_1016266811764088_4806434645056231321_n

Thể loại: Phương Tây, ma cà rồng, cưỡng ép, ngâu si công x chả biết diễn tả ra sao thụ

1. Nội dung tóm tắt:


Y Mạn là đứa con riêng trong một gia đình quý tộc hết thời. Chàng trai ấy có cá tính trầm lặng như đôi mắt u buồn sâu thẳm của mình vậy. Dù mang một vẻ đẹp như điêu khắc song cá tính lặng lẽ kia khiến cuộc sống của Y Mạn vẫn luôn như một chiếc bóng âm thầm trong sự ganh ghét của mẹ kế và sự ghẻ lạnh của người cha thân sinh. Y Mạn sẽ mãi mãi là chiếc bóng như vậy nếu không có một ngày người phụ nữ Amelia với làn da tái nhợt đã chọn Y Mạn làm một trong những người hầu của công tước. Trong tòa lâu đài quỷ dị, nhóm thiếu niên người hầu cùng vào với Y Mạn cứ từng người từng người biến mất. Cho đến một buổi tối, Y Mạn - người cuối cùng còn sống sót cũng đến lượt vào hầu chủ nhân. Chủ nhân của tòa lâu đài - Arx mang hình thể một thiếu niên 17 tuổi với đôi mắt màu hoa Lan Tử La, làn da tái nhợt và gương mặt khiến người ta không thể dời mắt. Thiếu niên ấy là thiên sứ... hay ác ma...?

2. Cảm nhận:


Mới đọc thể loại với 1,2 chương đầu còn nghĩ là kiếm được bộ ma cà rồng hay ho, ai dè đọc được nửa đã thấy nguyên xô máu cún tạt vô mặt :(( Công trong truyện 400 tuổi cơ mà chắc do ngoại hình bên ngoài là tuổi 17 nên cũng ấu trĩ y cái bề ngoài luôn hay sao ấy =.='' Ẻm học phải ông thầy dạy ngu mà không tự ngộ ra, cứ tin 100% cái lý thuyết "yêu ai là phải tổn thương người đó" rồi đem ra thực hành trên người bé thụ :)) Vâng, ngâu si đến thế là cùng.

Lại nói đến em thụ, đúng như phần tui ghi trên thể loại, chả biết xếp ẻm vào loại nào. Bảo là quật cường thụ thì không, dẫu ẻm bị thằng nhóc ngâu si công hành lên hành xuống từ nhìn người khác cầu xin mà bất lực đến tự tay chặt xác người rồi thậm chí là nhìn bà mẹ kế chết trước mặt cơ mà vẫn đùng một cái phát hiện ra trái t(r)ym em vẫn rung rinh dù anh giẫm đạp. Bảo là nhu nhược thụ cũng không đúng lắm, dẫu con t(r)ym em chỉ vì anh mà nhảy thì ẻm vẫn quyết đoán bỏ đi, thậm chí là nhiều lần tìm cái chết.

Túm quần, cả bộ truyện là một nồi máu cún với tính cách nhân vật nửa nạc nửa mỡ, thêm một thằng cực phẩm tra công chỉ biết hành hành hành, lúc chiếm được trái t(r)ym thụ rồi còn không yên phận mà còn ngủ hết con này đến thằng khác chỉ để thụ thổ lộ trước (- Cái lý do quần què gì vậy!? - Không hổ là ngâu si công mà!!). Chả hiểu sao mị đọc hết được bộ này luôn, chắc là do edit khá tốt đi -_-

*Đánh giá truyện: 2/10
*Đánh giá edit: 7.5/10
*Link truyện: Lao tù tuyệt vọng

Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2017

[Review] VI QUANG - KHÁO KHÁO / SÁI CỐC TỬ

kinjirareta-c01-002
Thể loại: Hiện đại, ấm áp, ôn nhu bình phàm công x tiểu đáng thương thụ, niên thượng, công sủng thụ, chút ngược tâm, HE.
Couple: Chu Húc x Tiểu Ninh
Độ dài: 36 chương 

1. Nội dung: 

Chu Húc là một trạch nam 35 tuổi thật thà lương thiện, ngay khi vừa come out với người nhà và chuẩn bị kết hôn thì bị bạn trai đá. Sốc nặng, anh bỏ tiền thuê một nam sinh nói chuyện tâm sự và gặp được Tiểu Ninh. Sự thoải mái dịu dàng đầy sức sống của cậu đã giúp Chu Húc nhanh chóng thoát khỏi bóng ma quá khứ và sa vào mối quan tâm mới. Đằng sau nụ cười của nam sinh ấy là cả một quá khứ đáng thương, mẹ mất, cha cờ bạc để lại một khoản nợ lớn. Càng tiếp xúc với Tiểu Ninh, Chu Húc càng không thể khống chế tình thương với cậu. Anh dùng tất cả sự dịu dàng và lòng tốt của mình bao dung cậu, giúp cậu thoát khỏi cảnh bị khách hàng bỏ thuốc, thay cậu trả nợ, cho cậu một mái ấm... Còn Tiểu Ninh - nam sinh thiếu tình thương ấy cũng chẳng thể thoát khỏi võng lưới dịu dàng mang tên Chu Húc này.

2. Cảm nhận: 

Một câu chuyện về hai con người bình thường nhưng lại xúc động tới tận con tim. Công không phải là tổng tài bá đạo lãnh khốc gì, anh chỉ là một trạch nam bình thường, có chút quê mùa, thật thà chất phác. Song anh có một trái tim đẹp, một trái tim kiên định và dịu dàng. Đúng vậy, kiên định và dịu dàng là hai nét tính cách được khắc họa rõ nét nhất. Anh là người một khi đã yêu ai thì sẽ là cả một đời không rời không bỏ, cũng là người có thể dùng hết thảy dịu dàng bao dung người mình yêu.
Thụ là một nam sinh hoạt bát và kiên cường. Cậu mạnh mẽ và dứt khoát. Cái vẻ lạc quan của cậu không phải chỉ là cố gắng gồng lên. Cậu lạc quan thật. Cậu luôn sống với mục tiêu đặt sẵn, khi còn nhỏ là mục tiêu vào trường đại học trọng điểm để khỏi bị bạn bè chê cười, lớn lên là mục tiêu vừa học vừa làm kiếm tiền trả nợ, cuối cùng là mục tiêu giữ lấy người đàn ông dịu dàng kia. Cậu luôn có kế hoạch và cố gắng thực hiện nó, có lẽ vì thế mà cậu vẫn lạc quan trong bất kỳ hoàn cảnh nào, cái sức sống ấy toát ra từ trong xương tủy, không dễ gì dập tắt.
Cốt truyện đơn giản nhưng tác giả đã vẽ nên tính cách các nhân vật một cách rõ nét trong chính những tình tiết đời thường ấy. Mỗi hành động, mỗi câu nói đều thể hiện rõ tính cách của nhân vật. Thích cái cách chủ động nắm giữ hạnh phúc của Tiểu Ninh, thích cái cách Chu Húc dịu dàng với người thương từ cả từng câu nói, thích cái cách hai người ở bên nhau chỉ đơn giản là xem ti vi, đi dạo, cùng xem hoa đăng, cùng đón năm mới. Thích cả tình yêu cẩn trọng xen lẫn tự ti của cả hai, một Chu Húc luôn e ngại khoảng cách tuổi tác và tính cách tẻ nhạt không xứng với người thương, một Tiểu Ninh luôn lo sợ người thương chưa đủ yêu mình mà quay lại với bạn trai cũ. Thích văn phong êm dịu bình đạm nhưng không kém phần sâu sắc của tác giả. 
Một cốt truyện không mới, một mối duyên đời thường mộc mạc nhưng lại có thể động tới cõi lòng.
*Điểm đánh giá truyện: 9.5/10
*Điểm đánh giá edit: 10/10
*Link truyện: Vi Quang


Thứ Năm, 15 tháng 6, 2017

[Review] ẢNH ĐẾ - MẠN MẠN HÀ KỲ ĐA


Thể loại: Đam mĩ - Giới giải trí – Ấm áp – Siêu Ngọt
Lưu manh xấu tính ảnh đế nữ vương công x Ngoan ngoãn tốt tính thịt tươi trung khuyển thụ 
Độ dài: 82 chương + PN
Cp chính: Diệp Lan x Giang Trì

1. Nội dung:


Tiểu thịt tươi Giang Trì thầm mến ảnh đế Diệp Lan nhiều năm, sau 5 năm bước chân vào giới điện ảnh đã cố gắng hết mình không ngại khó khăn gian khổ để trở nên nổi tiếng. Để cùng xuất hiện trong một bộ phim với Diệp ảnh đế, Giang Trì chấp nhận đóng phim đồng tính không nhận cát sê, hơn nữa còn phải đền tiền hợp đồng cho công ty. Hai người chung đoàn phim nhưng Giang Trì vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc riêng với Diệp Lan lạnh lùng cao ngạo, cho đến một hôm Diệp ảnh đế say rượu, nhắn nhầm tin cho tài xế lái xe vào máy Giang Trì...


2. Cảm nhận:


Đam mĩ thể loại nữ vương thụ x trung khuyển công thì đọc nhiều nhưng dạng nữ vương công x trung khuyển thụ như truyện này chắc là hiếm =)) Bạn Diệp ảnh đế trong này cũng không tính là nữ vương, bạn chỉ cao ngạo lạnh lùng với người ngoài thôi, còn với thụ thì cưng không để đâu cho hết. Thụ là fan lâu năm của công nên bảo vệ chồng hết mực, ai động đến chồng em là em cắn liền, cưng lắm =)) Cơ mà với công thì ngoan như cún, gọi dạ bảo vâng, hay xấu hổ mà lúc công giở trò lưu manh cũng chịu hết.

Với độ dài 82 chương thì cốt truyện khá đơn giản, không nhiều cao trào, truyện có thiên hướng ngọt ngào dạng đời màu hồng, tuy cũng có những đoạn âm mưu xảo trá của giới giải trí xen vào làm bước ngoặt nhưng tác giả viết có phần quá đơn giản. Truyện viết quá trình đóng phim của thụ trong 2 phim thì cả 2 nhân vật đều có những nét tính cách, hoàn cảnh giống cuộc đời thụ, chẳng có cảm giác thử thách gì cả. Truyện ngọt quá thành ra khoảng 2 chục chương gần cuối có cảm giác hơi ngấy =)) Tình cảm của đôi trẻ tự nhiên và ngọt ngào, chỉ thi thoảng có ruồi nhặng bay qua thêm chất xúc tác thôi =)) À, khúc mắc tình cảm duy nhất có lẽ là ở tính tự ti lo được lo mất của Giang Trì khi mới thành đôi với Diệp ảnh đế.

Văn phong truyện ổn, cái này phần nhiều phải cám ơn bạn edit tốt, lâu lâu mới gặp được nhà edit chất lượng vậy, không biết bạn í có biết tiếng Trung không chứ nếu không biết mà dịch được vậy phải nói là quá toẹt vời :3 Thích nhất cách bạn í để xưng hô, xưng hô chú - cháu các kiểu rất tự nhiên. Văn phong tác giả ngọt ngào ngay cả trong những đoạn ngược. Cảm động nhất ở 2 đoạn đó là đoạn Giang Trì nói về tình cảm thầm mến của mình trên tivi: 


“Thật ra… Cảm giác yêu thầm một người không tệ đến thế.” Giang Trì suy nghĩ, chậm rãi nói: “Không chỉ là nơi gửi gắm tình dục nông cạn, còn là… tín ngưỡng của riêng em.”

“Nỗ lực vì người đó, tốt hơn vì người đó.”

“Những khi loạng choạng sẩy chân trên con đường gập ghềnh, nghĩ tới người đó, là động lực để em đứng dậy lần thứ một ngàn sau khi té ngã một ngàn lần.”

Người dẫn chương trình nhớ đến người mẹ mất sớm mà Giang Trì khéo léo tránh đi không nói, cảm thấy hơi động lòng.

Giang Trì thì lại rất lạc quan, “Tuy mấy năm nay bọn em chưa từng gặp nhau, cuộc sống của người đó cũng chưa từng có dấu tích của em. Nhưng người đó, dù không hề hay biết, nhưng quả thật đã cùng em đi qua vô số những bước ngoặt quan trọng của cuộc đời.

“Rất nhiều lần, rất nhiều chuyện, khi em không thể chống chọi nổi nữa, nhờ vào tín ngưỡng yêu người đó mà em gắng gượng được.”

“Trong đó có được và mất, vui lẫn buồn. Đủ mọi hương vị, như vị khi người ta uống nước vậy.”

“Em hiểu cái khổ trong đó.”

“Cũng thấu cái vui trong đó.”
Và câu cuối cùng Diệp Lan viết cho Giang Trì trong bức thư ở chương cuối:

“Giang Trì, anh vẫn luôn muốn, ôm lấy em của năm năm trước.”

*Điểm đánh giá truyện: 8.5/10
*Điểm đánh giá edit: 10/10
*Link truyện: Ảnh đế - Mạn Mạn Hà Kỳ Đa

Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017

[Dịch] BẦU TRỜI CỦA ĐÀN ÔNG CŨNG SẼ ĐỔ MƯA

Đàn ông là ánh dương mà cũng là ánh trăng, bầu trời của đàn ông cũng sẽ đổ mưa, chẳng thể vĩnh viễn là ngày nắng


Chẳng biết từ khi nào, mỗi lần nói đùa chồng tôi lại bảo: "Làm chồng em khó thật!". Mới đầu tôi cũng không để tâm, nhưng về sau nghĩ lại lại cảm thấy không đúng lắm. Thầm nghĩ, tôi lấy anh từ hồi còn trẻ, từ lúc bước vào nhà anh đến giờ có việc gì tôi không làm đâu? Không nói đến chuyện ở xa đã đành, đồ dùng lớn nhỏ trong nhà có cái gì không phải là tôi mua chứ? Anh muốn mua máy tính, tôi lập tức giơ hai tay đồng ý, còn hủy kế hoạch mua quần áo, gần như dùng hết tiền trong nhà để thực hiện cái ước mơ máy tính của anh. Người vợ như tôi có lỗi gì với anh chứ? Thế là tôi hỏi đi hỏi lại, rốt cuộc anh cũng nói ra nỗi buồn phiền trong lòng.

"Tiểu Anh à, hy vọng của em, tình yêu của em quả thực chính là động lực của anh, nhưng em kỳ vọng ở anh quá nhiều. Dù anh có là một con ngựa tốt thì chạy một đoạn rồi cũng phải nghỉ ngơi chứ, nhưng em chẳng bao giờ chịu buông roi ngựa trên tay. Anh thật sự rất mệt, rất mong có thời gian thả lỏng... Tất nhiên, anh biết em có ý tốt, nhưng chuyện gì cũng có mức độ của nó. Hôm nay em nói chồng nhà người ta biết kiếm tiền, muốn anh học người ta. Ngày mai khen chồng nhà người ta làm chức to, muốn anh giống họ. Ngày kia lại nói chồng nhà người ta việc gì cũng biết làm, còn biết quan tâm vợ... Em nêu bao tấm gương trước mặt anh như thế, cơ mà nếu anh có thể học hết tất cả những ưu điểm ấy thì anh chẳng còn là người nữa mà là thần tiên rồi."

Sau chuyện ấy, tôi đem quan điểm của chồng ra bàn luận với các đồng nghiệp, mọi người hầu như 100% đều đồng ý với quan điểm của chồng tôi, nhất là các đồng bào nam giới. Lão Lý bảo: "Từ nhỏ bố mẹ đã không cho phép con trai chúng tôi khóc, nói như vậy không đáng mặt đàn ông, thế là chúng tôi chỉ đành nuốt nước mắt trong lòng. Lớn lên mới hiểu, nước mắt chỉ thuộc về phụ nữ, em nói xem đàn ông có khổ không chứ..."

Nhớ lại những lời của chồng và đồng nghiệp, tôi bỗng nhận ra, chính sự bới móc thiện ý của tôi lại làm tổn thương chồng mình.

Nhớ lại khoảng thời gian mới kết hôn, tôi đã cổ vũ anh thi cao học, vì vậy mà anh chẳng nghỉ hết ngày chủ nhật đã nghiêm túc chuẩn bị, cuối cùng cũng thi đỗ.

Từ đó, tôi liền cho rằng làm vợ là nên dùng những cách thức đặc biệt của mình để cổ vũ chồng không ngừng theo đuổi sự nghiệp và cuộc sống. Lẽ nào tôi đã sai rồi? Sau này đã xảy ra một chuyện khiến tôi nhận ra câu trả lời.

Đó là một đề tài anh đã tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu nhưng lại không được xét duyệt. Về đến nhà, anh đặc biệt trầm lặng, một mình ngồi trong phòng, đến tôi đi vào cũng chẳng biết. Tôi lặng lẽ đứng bên anh, thấy rõ nước mắt ngập tràn trong đôi mắt anh. Một người trước giờ luôn ghét đàn ông khóc lóc như tôi lần đầu tiên cảm nhận được hàm nghĩa của câu "Nước mắt đàn ông chẳng dễ rơi". Tôi ôm đầu anh tựa vào lòng mình, nhận ra thời khắc này anh cần tôi biết chừng nào.

Từ hôm đó trở đi tôi mới nhận ra, trước đây tôi chưa đủ hiểu chồng mình. Kỳ thực, trái tim của đàn ông cũng biết mệt, có đôi khi họ còn cần một mái ấm yên bình hơn cả phụ nữ. Họ cũng cần tình yêu, cần sự cảm thông và lòng quan tâm.

Đàn ông là ánh dương mà cũng là ánh trăng, bầu trời của đàn ông cũng sẽ đổ mưa, chẳng thể vĩnh viễn là ngày nắng.

(Người dịch: An Jing)
---------------------------------------------------------
P/s: Bài viết này được in trong giáo trình Bridge (桥梁- 实用汉语中级教程) tập 1, bài 13 (trang 263-264), mình cảm thấy khá ý nghĩa nên dịch lại.


Chủ Nhật, 11 tháng 6, 2017

[Truyện ngắn - Dịch] CHA

Tác phẩm: Cha (父亲)
Tác giả: Đơn Giản Là Tốt (简简单单就好)
Người dịch: An Jing


~oOo~
Hình ảnh ông lão ốm yếu ngồi trước cánh cửa lụp xụp ấy đã hằn sâu trong trí nhớ tôi, chẳng thể phai mờ.

Con đường ngày ngày tôi đi qua là một con đường hiếm người qua lại. Hôm nào tôi cũng thấy lão ngồi trước cửa, cứ thấy tôi là lão lại hưng phấn như lâu lắm không gặp người vậy. Lão ê a vài tiếng, dáng vẻ rất sốt ruột, song tôi lại chẳng hiểu lão nói gì, chỉ đành dùng tay ra ý không hiểu. Mãi đến khi lão đập vào chiếu đồng hồ đeo tay, tôi mới ngộ ra là lão muốn hỏi giờ. Tôi đáp “tám giờ rồi ông ạ” song lão chẳng có phản ứng gì. Tôi lại ra hiệu bằng tay. Lão hiểu ra rồi, trên mặt liền lộ ra vài phần vui vẻ, đồng thời cũng có chút cô đơn mà tôi không hiểu được.

Dần dần, tôi đã quen với việc dùng tay thông báo thời gian cho lão mỗi sáng. Lão sẽ mỉm cười với tôi, nụ cười vẫn luôn chất chứa cái cảm xúc mà tôi không hiểu ấy. Bỗng nhiên có một ngày, trước cửa không còn hình bóng ốm yếu ấy nữa. Nhìn đồ tang trên cánh cửa, tôi bỗng chốc giật mình, hình như hôm nay tôi vẫn chưa nói với lão đã 8 giờ 35 phút rồi. Tôi sững sờ tại chỗ, chẳng thể nào đi tiếp được. Đúng lúc đó, hai người lo liệu hậu sự cho lão đi ra.

- Đáng thương thật, trước khi chết lão vẫn cố hỏi vì sao con trai không đến thăm đó.

Một trong hai người thở dài đáp lời:

- Nếu lão biết con trai lão đã mất từ năm ngoái rồi thì hẳn là còn đi sớm hơn. Nhưng thế này cũng tốt rồi, cha con lão cuối cùng cũng được đoàn tụ dưới đó.


Tôi đứng tại chỗ, hồi lâu vẫn chưa thể cất bước, đột nhiên hiểu ra vì sao ngày nào lão cũng phải ngồi trước cửa.

[Review] PHÍA SAU NGHI CAN X - HIGASHINO KEIGO


"Việc nghĩ ra một bài toán vô cùng khó và việc giải bài toán đó, việc nào khó hơn?
Việc tự mình tìm ra câu trả lời và việc kiểm tra câu trả lời của người khác, việc nào dễ hơn?"


Phía sau nghi can X - một vụ án giết người mà ngay từ đầu người đọc đã biết rõ thủ phạm nhưng không vì thế mà tác phẩm mất đi sự hồi hộp, sự bất ngờ cho đến những trang cuối cùng. Làm cách nào để lật tẩy được cách thức phạm tội, nguyên nhân và bằng chứng ngoại phạm của hung thủ? Đọc Phía sau nghi can X, bạn sẽ không chỉ căng thẳng theo dõi bước chân của cảnh sát điều tra mà còn lo lắng cho cả bước tính của hung thủ.

"Có những điều sẽ không thể phát hiện ra nếu cứ suy nghĩ theo một cách". Tác giả Higashino Keigo đã hướng người đọc đến những cái nhìn đa chiều, những cách suy luận tưởng như không thể nhưng lại là sự thật. Mọi chi tiết kể từ những miêu tả nhỏ nhất cũng có thể là miếng ghép hé lộ chân tướng. Phía sau nghi can X hoàn toàn không có nhiều tình tiết rắc rối như nhiều truyện trinh thám khác, câu chuyện đã tạo nên sự đặc biệt giữa những thứ bình thường.

Câu chuyện không chỉ là một vụ án mà còn chứa đựng những tình cảm cao đẹp: Tình yêu, tình bạn, lòng cảm thông. Phía sau một vụ án, phía sau một nghi can, phía sau một hung thủ là cả một câu chuyện đầy máu và nước mắt. Một vụ án tưởng như rất bình thường nhưng lại chứa đựng những tình cảm lớn lao, những sự hy sinh mà ngay cả người trong cuộc cũng chẳng thể tưởng tượng nổi. Để rồi khi những bí mật cuối cùng được phơi bày, một nỗi đau đớn tưởng như bóp nghẹt trái tim người đọc. Một tình yêu như thế nào mới có thể khiến con người ta dũng cảm hy sinh cả trí óc, danh dự và tự do chỉ để nhìn người mình yêu sống hạnh phúc? Vụ án kết thúc, mọi bí ẩn đều đã sáng tỏ nhưng chẳng ai có thể vui vẻ được.

Có lẽ điều đặc biệt nhất của tác phẩm không phải là những lập luận logic chặt chẽ mà là sự khắc họa nội tâm của con người. Giọng văn lạnh lùng khách quan của tác giả vậy mà lại khiến cho độc giả không kìm được cảm xúc. Tiếng nói lạnh lùng ấy như một tấm gương soi thẳng vào nội tâm nhân vật một cách dứt khoát và rõ ràng trước mặt độc giả, để rồi lại rút lui nhường lại sự phán xét cuối cùng cho độc giả.

Thay vì gọi đây là một cuốn tiểu thuyết trinh thám thì theo tôi, nó thiên về thể loại tiểu thuyết tâm lý hơn. Nhìn trên phương diện trinh thám thì Phía sau nghi can X không thực sự là tác phẩm hay, bởi nó thiếu sự kịch tính khi nhà văn đã để lộ tên sát thủ sau màn ngay từ những chương đầu. Hơn nữa, cách thức điều tra cũng có phần đơn giản, như việc hung thủ Ishigami liên lạc với đồng phạm Yasuko bằng điện thoại đã để lại đầy sơ hở, những lỗi căn bản mà bộ não cẩn thận đầy logic như Ishigami khó có thể mắc. Song, xét trên phương diện tâm lý thì đây quả là một tác phẩm xuất sắc. Mỗi câu nói, mỗi hành động đều khắc họa rõ nét tính cách và tâm lý của từng nhân vật, như không một chi tiết thừa.