Đàn ông là ánh dương mà cũng là ánh trăng, bầu trời của đàn ông cũng sẽ đổ mưa, chẳng thể vĩnh viễn là ngày nắng
Chẳng biết từ khi nào, mỗi lần nói đùa chồng tôi lại bảo: "Làm chồng em khó thật!". Mới đầu tôi cũng không để tâm, nhưng về sau nghĩ lại lại cảm thấy không đúng lắm. Thầm nghĩ, tôi lấy anh từ hồi còn trẻ, từ lúc bước vào nhà anh đến giờ có việc gì tôi không làm đâu? Không nói đến chuyện ở xa đã đành, đồ dùng lớn nhỏ trong nhà có cái gì không phải là tôi mua chứ? Anh muốn mua máy tính, tôi lập tức giơ hai tay đồng ý, còn hủy kế hoạch mua quần áo, gần như dùng hết tiền trong nhà để thực hiện cái ước mơ máy tính của anh. Người vợ như tôi có lỗi gì với anh chứ? Thế là tôi hỏi đi hỏi lại, rốt cuộc anh cũng nói ra nỗi buồn phiền trong lòng.
"Tiểu Anh à, hy vọng của em, tình yêu của em quả thực chính là động lực của anh, nhưng em kỳ vọng ở anh quá nhiều. Dù anh có là một con ngựa tốt thì chạy một đoạn rồi cũng phải nghỉ ngơi chứ, nhưng em chẳng bao giờ chịu buông roi ngựa trên tay. Anh thật sự rất mệt, rất mong có thời gian thả lỏng... Tất nhiên, anh biết em có ý tốt, nhưng chuyện gì cũng có mức độ của nó. Hôm nay em nói chồng nhà người ta biết kiếm tiền, muốn anh học người ta. Ngày mai khen chồng nhà người ta làm chức to, muốn anh giống họ. Ngày kia lại nói chồng nhà người ta việc gì cũng biết làm, còn biết quan tâm vợ... Em nêu bao tấm gương trước mặt anh như thế, cơ mà nếu anh có thể học hết tất cả những ưu điểm ấy thì anh chẳng còn là người nữa mà là thần tiên rồi."
Sau chuyện ấy, tôi đem quan điểm của chồng ra bàn luận với các đồng nghiệp, mọi người hầu như 100% đều đồng ý với quan điểm của chồng tôi, nhất là các đồng bào nam giới. Lão Lý bảo: "Từ nhỏ bố mẹ đã không cho phép con trai chúng tôi khóc, nói như vậy không đáng mặt đàn ông, thế là chúng tôi chỉ đành nuốt nước mắt trong lòng. Lớn lên mới hiểu, nước mắt chỉ thuộc về phụ nữ, em nói xem đàn ông có khổ không chứ..."
Nhớ lại những lời của chồng và đồng nghiệp, tôi bỗng nhận ra, chính sự bới móc thiện ý của tôi lại làm tổn thương chồng mình.
Nhớ lại khoảng thời gian mới kết hôn, tôi đã cổ vũ anh thi cao học, vì vậy mà anh chẳng nghỉ hết ngày chủ nhật đã nghiêm túc chuẩn bị, cuối cùng cũng thi đỗ.
Từ đó, tôi liền cho rằng làm vợ là nên dùng những cách thức đặc biệt của mình để cổ vũ chồng không ngừng theo đuổi sự nghiệp và cuộc sống. Lẽ nào tôi đã sai rồi? Sau này đã xảy ra một chuyện khiến tôi nhận ra câu trả lời.
Đó là một đề tài anh đã tốn rất nhiều thời gian nghiên cứu nhưng lại không được xét duyệt. Về đến nhà, anh đặc biệt trầm lặng, một mình ngồi trong phòng, đến tôi đi vào cũng chẳng biết. Tôi lặng lẽ đứng bên anh, thấy rõ nước mắt ngập tràn trong đôi mắt anh. Một người trước giờ luôn ghét đàn ông khóc lóc như tôi lần đầu tiên cảm nhận được hàm nghĩa của câu "Nước mắt đàn ông chẳng dễ rơi". Tôi ôm đầu anh tựa vào lòng mình, nhận ra thời khắc này anh cần tôi biết chừng nào.
Từ hôm đó trở đi tôi mới nhận ra, trước đây tôi chưa đủ hiểu chồng mình. Kỳ thực, trái tim của đàn ông cũng biết mệt, có đôi khi họ còn cần một mái ấm yên bình hơn cả phụ nữ. Họ cũng cần tình yêu, cần sự cảm thông và lòng quan tâm.
Đàn ông là ánh dương mà cũng là ánh trăng, bầu trời của đàn ông cũng sẽ đổ mưa, chẳng thể vĩnh viễn là ngày nắng.
(Người dịch: An Jing)
---------------------------------------------------------
P/s: Bài viết này được in trong giáo trình Bridge (桥梁- 实用汉语中级教程) tập 1, bài 13 (trang 263-264), mình cảm thấy khá ý nghĩa nên dịch lại.