Ngày đó, Hồ Ca và Viên Hoằng lại trêu đùa trên weibo, hai người cứ ông chủ, bà chủ, đùa giỡn trên đó. Weibo được rất nhiều người share, Hoắc Kiến Hoa đương nhiên cũng thấy được. Không biết vì sao anh lại không đau lòng, phải chăng là không yêu?
Thì ra không yêu một người cũng chẳng khó như mình tưởng tượng.
Bất chợt, Hoắc Kiến Hoa nở nụ cười, là nụ cười khinh cuồng bao phủ căn phòng, lộ ra vẻ cô độc khác thường. Cười rồi cười, nước mắt liền rơi xuống.
Quên đi, đây đều là lựa chọn của mình, còn có thể làm gì được nữa?
~oOo~
Tác giả: Địch Phi Tiêu Hán
Chuyển ngữ: An Jing
Beta-Reader: Aimi
Cặp đôi: Hồ Ca X Hoắc Kiến Hoa
Thể loại: Đoản văn, HE, thanh thủy
~oOo~
Hồ Ca về đến nhà, nhìn thấy tình hình bên trong thì liền cảm thấy bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Đây là tình huống gì? Ở trong nhà nhìn trước nhìn sau một lượt, Hồ Ca cầm một tờ giấy, vô lực ngồi xuống sô pha. Hoắc Kiến Hoa đã rời đi. Bọn họ cuối cùng vẫn là đi đến bước này. Hồ Ca nhìn tờ giấy kia, một hàng chữ ngắn ngủn chảy dài: ‘Hồ Ca, xin lỗi, tôi lựa chọn chạy trốn’
Hồ Ca do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định gọi cho anh. Bọn họ từng nói là phải cùng nhau đi đến cuối cùng, cậu không tin Hoắc Kiến Hoa lại lừa cậu. Nhưng, trước mặt là giọng nữ lễ phép truyền đến, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…” Cậu cười cười tự giễu, kỳ thực đã sớm nói rõ, không phải sao? Lần đó cùng đi ăn lẩu bị chụp được, ngày hôm sau liền không chỉ một người tìm mình nói chuyện, cảnh ngộ của Hoắc Kiến Hoa so với cậu hẳn cũng không khác biệt lắm. Hai người thực ăn ý không đề cập đến chuyện này, thật cẩn thận lảng tránh đề tài này, nhưng đến hôm nay anh ấy vẫn bỏ đi. Hồ Ca yên lặng tựa vào sô pha, mãi cho đến khi ngày dần dần chuyển thành đêm đen mới hoạt động đôi chân tê dại một chút, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
~*~
Hoắc Kiến Hoa gần đây bận tối mày tối mặt. Đây là lần đầu tiên tự anh mình đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất, rất nhiều chuyện đều phải đích thân can thiệp, chẳng qua anh dường như rất hưởng thụ quá trình này. Liên Tuấn Kiệt nhìn thấy Hoắc Kiến Hoa như vậy thì đã vài lần muốn nói, nhưng rồi lại thôi: Quên đi, chuyện này người khác không giúp được gì.
Thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời độc ác làm cho người ta tiêu tan toàn bộ cảm giác thèm ăn. Mỗi ngày đều ăn cơm hộp, Hoắc Kiến Hoa nhớ đến trước kia đều là người nọ mua cháo lá Sen cho mình. Cậu luôn mua sớm, để trong tủ lạnh, đợi mình trở về. Cháo thanh mát kèm theo từng sợi lá Sen thơm ngát, phảng phất như cả mùa hè đều mát rượi. Lắc đầu, anh tiếp tục xúc cơm, chỉ là chính mình cũng không biết trong miệng là cái gì.
~*~
Ngày đó, Hồ Ca và Viên Hoằng lại trêu đùa trên weibo, hai người cứ ông chủ, bà chủ, đùa giỡn trên đó. Weibo được rất nhiều người share, Hoắc Kiến Hoa đương nhiên cũng thấy được. Không biết vì sao anh lại không đau lòng, phải chăng là không yêu?
Thì ra không yêu một người cũng chẳng khó như mình tưởng tượng.
Bất chợt, Hoắc Kiến Hoa nở nụ cười, là nụ cười khinh cuồng bao phủ căn phòng, lộ ra vẻ cô độc khác thường. Cười rồi cười, nước mắt liền rơi xuống.
Quên đi, đây đều là lựa chọn của mình, còn có thể làm gì được nữa?
Cuộc sống tách rời khỏi Hồ Ca, Hoắc Kiến Hoa hình thành thói quen lướt Teiba. Có đôi khi chính mình tự cảm thấy buồn cười, bản thân lại có thể ngày ngày lên Teiba xem tin tức của cậu. Ngẫu nhiên mở ra vài bài post cũ, nhìn thấy những bức ảnh ấy, những video, tin tức kia, còn có những lời chúc cậu viết cho fan, Hoắc Kiến Hoa không kìm được cảm động. Thảo nào Hồ Tiêu lại bảo vệ cậu như vậy, đây cũng là một nguyên nhân. Anh bỗng nhiên nhớ tới lần tuyên truyền “Hiên Viên Kiếm” trước kia, có fan nói “Bạch Đậu Phụ là của anh!”, rồi bộ dạng người kia che mặt cười, Hoắc Kiến Hoa nhịn không được khóe miệng giương lên. Chỉ là, tất cả mọi thứ đều đã thật xa xôi rồi…
Từ khi “Kim Ngọc Lương Duyên” phát sóng cho đến nay, rất nhiều người đến thăm hỏi. Hoắc Kiến Hoa thừa nhận, anh mong chờ người kia cũng tới. Chỉ là đến rồi thì có thể thế nào? Bọn họ đã sớm không quay lại được. Mỗi lần nghe thấy có người đến thăm, anh sẽ hưng phấn khó hiểu, sau khi nhìn rõ người đến thì lễ phép chào hỏi một chút rồi lại tiếp tục vội vàng làm việc của mình. Mọi người dường như cũng quen với kiểu lễ phép nhưng xa cách của Hoắc Kiến Hoa, cho nên không so đo nhiều.
~*~
Đây đúng là một thời đại toàn dân đều là hủ, không biết vì sao quan hệ của Hoắc Kiến Hoa và Ngô Kỳ Long lại bị truyền trên Teiba. Ngày đó Hoắc Kiến Hoa nhìn thấy người trên Teiba nói tới vấn đề này liền không khỏi bất đắc dĩ cười cười, đây là cái quái gì chứ? Hoắc Kiến Hoa không nhịn được nhìn xuống bình luận phía dưới, lần này hoàn toàn không biết làm sao, tất cả đều đang hỏi: “Lão Hồ làm sao bây giờ?” Trong nháy mắt Hoắc Kiến Hoa có một ý nghĩ: Các bạn có thật là fan của tôi không vậy?
Chợt, anh nhớ đến đường cong trên gương mặt của chàng trai ấy, người luôn cười đến mặt mày xán lạn. Hồ Ca, cậu có còn để ý những chuyện này không?
~*~
Trong khoảng thời gian này, Hồ Ca liên tục bận bịu với kịch nói. Mỗi ngày đều lặp lại những động tác giống nhau, nói những lời thoại giống nhau, có đôi khi chính mình cũng cảm thấy nhàm chán. Khi lướt Teiba, trong lúc vô ý liền nhìn thấy bài post có liên quan đến Ngô Kỳ Long kia. Nói bản thân không buồn là gạt người, chỉ là hiện tại cậu có địa vị gì mà can thiệp? Nhìn xuống những bình luận phía dưới, Hồ Ca bỗng nhiên lại có một loại xúc động muốn khóc. Nhiều người ủng hộ như vậy, thế nhưng đương sự lại chỉ có thể nhìn nhìn đối phương càng đi càng xa, dần dần trở thành người lạ. Đóng Teiba, Hồ Ca tiếp tục lặp lại lời thoại, một lần lại một lần, mãi cho đến khi chính mình cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Qua vài ngày, tin tức Hồ Ca đã kết hôn truyền đến xôn xao trên weibo. Thời điểm Hồ Ca nhìn thấy cái Weibo kia, trong nháy mắt liền bùng nổ: Mẹ kiếp, là người nào?
Lần này, cậu cũng không quản hình tượng gì nữa, trực tiếp up một tin lên Weibo: “Bạn bè trên mạng của tôi chỉ có mình bạn làm truyền thông thôi sao, tin tức như thế bán được bao nhiêu tiền? Bịa tin giả thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ bạn thiếu tiền đến mức này sao? Đều bao nhiêu tuổi rồi, có biết tự do hôn nhân không? Đừng nói đến chuyện mẹ đang giúp tôi, những lần hẹn gặp mặt do mẹ tôi chuẩn bị đều thất bại hết. Thật là thiếu đạo đức.”
Up xong, Hồ Ca nằm trên giường, thật là mệt mỏi. Lúc này, cậu vô cùng tưởng nhớ người kia, nhớ đến trước đây gặp những chuyện như vậy, anh sẽ luôn ôm ấp an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu, để cậu yên tâm nằm trong lồng ngực anh ngủ một giấc.
Hoa ca, em rất nhớ anh.
~*~
Mấy ngày nay Hoắc Kiến Hoa vẫn luôn ngủ không ngon. Ngay khi tin tức Hồ Ca kết hôn xuất hiện anh đã biết là giả, chỉ là anh muốn xem người kia đáp lại như thế nào. Mãi cho đến sáng hôm sau anh thấy cậu viết tin trên Weibo lúc hơn hai giờ sáng, anh nhận thấy sự được tức giận, bất đắc dĩ trong từng câu chữ. Bỗng nhiên anh nhớ đến hình ảnh người nọ luôn ngả vào người mình tìm kiếm sự an ủi. Trong hoàn cảnh như vậy, đối diện với truyền thông, với công ty, bọn họ luôn có những việc bất đắc dĩ của mình. Nhất là Hồ Ca, là diễn viên hàng đầu trong nước, rất nhiều người dõi theo cậu, chờ cậu phạm sai lầm, nắm lấy nhược điểm của cậu. Mỗi lần ở bên ngoài bị tổn thương, Hoắc Kiến Hoa luôn ôm lấy Hồ Ca, lẳng lặng mà nói đến những trải nghiệm của chính mình, mãi cho đến khi Hồ Ca nặng nề ngủ trong lồng ngực anh.
Hoắc Kiến Hoa cuối cùng vẫn không nhịn được, anh gọi điện thoại đến một người, “Lão Hồ?”
Nghe thấy thanh âm bên kia điện thoại, Hồ Ca trong nháy mắt hoảng hốt, đã bao lâu không nghe thấy giọng nói này rồi. Cậu lên tiếng, có chút run rẩy, “Hoa ca…”
Hoắc Kiến Hoa nhận ra giọng nói Hồ Ca có chút khác thường. Anh vốn muốn nói lời gì đó hay ho, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra được, chỉ thốt lên một câu, “Muốn khóc thì cứ khóc đi!”
Hồ Ca sửng sốt một chút, rồi chợt hiểu ra ý tứ của Hoắc Kiến Hoa, khóe mũi cay cay, “Em xin lỗi, Hoa ca, làm anh lo lắng rồi…”
“Hồ Ca, cậu thật là ngu ngốc! Từ lúc nào cậu học được tính ỷ mạnh như thế? Lúc trước cậu nói với tôi cái gì? Cậu bảo tôi chăm sóc tốt bản thân, còn cậu?” Hoắc Kiến Hoa đột nhiên tức giận, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất là không làm sao, bằng không hai người chúng ta chưa xong đâu.”
“Em thật hy vọng hai người chúng ta chưa xong…” Thanh âm của Hồ Ca có chút trầm thấp.
Hoắc Kiến Hoa không kìm được nói, “Được, mấy ngày nay cậu ngủ thật tốt đi. Chờ tôi trở về thì cậu đợi mà ngủ trên sô pha!”
“Được a…” Hồ Ca không chút để ý nói, “Mà không phải, Hoa ca, vừa rồi anh nói cái gì?”
Hoắc Kiến Hoa liền dứt khoát giả ngu, “Không có gì, không nghe thấy thì thôi.”
“Hoa ca, em thảm như vậy mà anh còn nhẫn tâm ăn hiếp em sao?” Hồ Ca ủy khuất nói.
Hoắc Kiến Hoa nghe thanh âm ủy khuất của Hồ Ca không nhịn được đau lòng:
“Được rồi, thả lỏng bản thân đi, chờ tôi trở về!”
Nụ cười dần dần mở rộng trên mặt Hồ Ca, “Hoa ca, em yêu anh!”
“Tôi cũng vậy.” Hoắc Kiến Hoa ôn nhu nói.
Vì thế, họ Hồ nào đó trên đường tới Los Angeles với đoàn người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm nhưng lại không cảm thấy một chút cô độc, bởi vì cậu biết người kia ở sẽ bên cạnh cậu.
~*~
“Kim Ngọc Lương Duyên” đã hoàn thành, Hoắc Kiến Hoa lại một lần nữa mang theo đồ trở về ngôi nhà của hai người. Nơi đây đã lâu không có người ở, trong phòng khắp nơi đều là bụi bặm. Hoắc Kiến Hoa dọn dẹp hết phòng ngủ lại đến phòng khách. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Hoắc Kiến Hoa có chút buồn ngủ, nhớ đến lúc trước bản thân rời đi không khỏi có chút hối hận. Hôm nay Hồ Ca trở về, Hoắc Kiến Hoa gửi cho cậu một tin nhắn: ‘Vốn dĩ tôi vẫn cho rằng sự nghiệp là tất cả, nhưng tôi đã sai rồi, cậu mới là tất cả của tôi. Hồ Ca, tôi yêu cậu.’
Thời điểm Hồ Ca xuống máy bay mới nhìn thấy tin nhắn kia, cậu vội vã lên taxi đi thẳng về nhà. Lúc cậu mở cửa phòng thì liền nhìn thấy Hoắc Kiến Hoa đang ngủ trên sô pha. Cởi áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người Hoắc Kiến Hoa, trên mặt Hồ Ca tràn ngập ôn nhu.
Dường như cảm thấy có người bên cạnh, Hoắc Kiến Hoa chậm rãi mở to mắt, “Cậu về rồi.”
“Ừm, vừa xuống máy bay thì nhìn thấy tin nhắn của anh, em liền vội vã trở về.” Hồ Ca cười nói.
Mặt Hoắc Kiến Hoa hơi hơi đỏ lên, “Ăn cơm chưa?”
Nhìn thấy bộ dạng có chút thẹn thùng của Hoắc Kiến Hoa, Hồ Ca không nhịn được kéo Hoắc Kiến Hoa vào trong lồng ngực, “Hoa ca, anh rời khỏi em đã lâu, em rất nhớ anh.”
Hoắc Kiến Hoa ôm lại Hồ Ca, “Vậy sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?”
Hồ Ca có chút bất an nói, “Em sợ anh không thèm để ý đến em.”
Hoắc Kiến Hoa bất đắc dĩ thở dài, “Ngốc.”
“Xin lỗi, Hoa ca, là em không tốt, em không nên để anh đi.” Hồ Ca có chút tự trách nói.
Hoắc Kiến Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói, “Phòng này đã lâu không ai ở, phạt cậu quét tước một chút đi!”
Nói xong liền đi về phía phòng ngủ, “Tôi về ngủ một giấc trước, cậu nhớ làm tốt cơm tối.”
Hồ Ca im lặng hỏi trời xanh, Hoa ca, đây đâu phải là “Chuyện Tình Qua Điện Thoại”, anh cũng không phải là Lục Vân Phi!
Trong phòng ngủ, Hoắc Kiến Hoa nhìn những con hạc giấy trong phòng. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khóe miệng nâng lên, “Hồ Ca, cảm ơn tình yêu của cậu!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét