Thứ Hai, 26 tháng 12, 2016

[Hồ Hoắc] CÒN LẠI GÌ? - ĐỊCH PHI TIÊU HÁN

Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, từng chuyện cũ như tàu hỏa gào thét mà chạy, mang đi thanh xuân của con người.
Còn trí nhớ thì quấn lấy chúng ta, ghi lại dấu tích của ngày hôm qua.
“Hoa ca, vì anh, em nguyện ý chờ đợi, kiếp sau gặp lại.”
~oOo~
Tác giả: Địch Phi Tiêu Hán
Chuyển ngữ: An Jing
Beta-Reader: Aimi
Cặp đôi: Hồ Ca X Hoắc Kiến Hoa
Thể loại: Đoản văn, thanh thủy văn
~oOo~
“Ách xì…, khụ… khụ…”. Vừa sáng dậy, Hồ Ca đã cảm thấy cả người như tan ra. Gần đây trời lạnh, cậu lại luôn bận rộn đuổi theo tiến độ quay, cho nên không được nghỉ ngơi tốt. Hôm qua vừa quay một đoạn dầm mưa, quay rất lâu mới xong, hiện giờ chỉ cảm thấy trong người không còn chút sức lực, cũng may hôm nay không cần quay phim. Hồ Ca khó khăn đứng dậy, tự rót nước cho mình.
Dòng nước lạnh băng chậm rãi trôi xuống cổ họng, đè lại cái khô nóng trong dạ dày. Nằm trên giường, cuộn trong chăn, Hồ Ca lại nhắm mắt. Chỉ là lần này, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống theo khóe mắt. Vẫn còn nhớ màn diễn ngày hôm qua, cậu thấp thỏm thông báo, đối phương thì đổ cả cốc nước vào đầu cậu, xoay người rời đi. Cậu đuổi theo, mưa từng giọt từng giọt rơi trên người mà cậu không hề phát giác.
Lần nào Hồ Ca cũng cảm thấy đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng đến cuối cùng cậu lại luôn một mình ngơ ngác xuất thần mà quên lời thoại của bản thân. Đạo diễn và nhân viên công tác đều cảm thấy có chút kỳ lạ, Hồ Ca bình thường tuyệt đối không như vậy. Đạo diễn gọi Hồ Ca lại, hỏi xem cậu làm sao. Nước mưa trên mặt Hồ Ca vẫn im lặng chảy xuống, cậu lắc đầu, nói, “Xin lỗi đạo diễn, hôm nay tôi hơi không nhập tâm…”
Đạo diễn thở dài, “Cậu đi chuẩn bị một chút đi, lát nữa quay lại.”
Hồ Ca đi sang một bên, ngẩn người nhìn kịch bản. Khung cảnh quen thuộc, chỉ có người đối diện khác nhau mà thôi. Ngày anh rời đi cũng có một trận mưa như vậy, bản thân cậu dầm mưa rất lâu mới rời khỏi. Cậu đọc thầm lời thoại phía dưới, chỉ là, lời thoại như thế có phải rất tàn nhẫn hay không? Biểu hiện của bản thân khi đó chật vật như vậy, lại chân thật như thế. Cậu là Hồ Ca, cả đời cậu sẽ không bao giờ nói những lời này. Chỉ là bây giờ cậu là diễn viên, nhất định phải nói, nhưng mỗi chữ nói ra đều nặng tựa nghìn cân.
Cuối cùng cũng quay xong, Hồ Ca uể oải về chỗ ở để tắm nước ấm. Sau khi sấy qua tóc, Hồ Ca đến bên giường, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ, lấy ra một cái hộp. Trong hộp là một chiếc nhẫn tinh xảo, là lúc trước cậu và Hoắc Kiến Hoa cùng nhau chọn. Sau khi chia tay, Hoắc Kiến Hoa đem nhẫn trả lại cho cậu, từ đó hai người không còn quan hệ. Ánh mắt Hồ Ca lưu luyến trăn trở trên chiếc nhẫn, ôn nhu như có thể rơi nước mắt.
Cậu nhớ lần gặp mặt trong quán cà phê ngày đó, giọng nói của Hoắc Kiến Hoa đặc biệt ôn nhu, chính là kiểu ôn nhu này lại làm cho cậu mơ hồ bất an. Cậu tựa hồ linh cảm có một cái gì đó sẽ đến, quả nhiên, câu nói tiếp theo của Hoắc Kiến Hoa làm Hồ Ca không khống chế được, “Hồ Ca, xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta nên kết thúc rồi.” Hồ Ca không hiểu, cậu không rõ vì sao lại như vậy, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn Hoắc Kiến Hoa.
Tầm mắt Hoắc Kiến Hoa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, “Hồ Ca, tôi và cậu chỉ có thể làm bạn, trước đây là tôi đã quá kích động… Xin lỗi…”
“Chỉ có thể làm bạn?” Hồ Ca hỏi lại, “Chẳng lẽ những gì chúng ta đã trải qua chỉ là ảo giác của em hay sao?”
Hoắc Kiến Hoa chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Hồ Ca, “Không chỉ là ảo giác của cậu, còn là ảo giác của tôi. Cứ coi như một giấc mộng đã qua đi, bây giờ tỉnh mộng, tôi cũng nên đi rồi. Cám ơn sự chiếu cố của cậu, chiếc nhẫn này trả lại cho cậu, nó sẽ tìm được chủ nhân chân chính của nó.” Nói xong, anh liền đứng dậy rời đi.
Hồ Ca đứng ở nơi đó sửng sốt nửa phút mới nhớ tới đuổi theo anh. Chỉ là ngoài cửa sổ bỗng nổi lên trận mưa lớn, trời đất một mảnh trắng xóa, tầm mắt Hồ Ca mơ hồ. Cậu không nhìn rõ con đường phía trước, càng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Cười tự giễu, thì ra, tất cả đều là bản thân một mình tình nguyện. Đúng vậy, tỉnh mộng rồi, tất cả đều nên kết thúc rồi.
Về sau, Hồ Ca đặt cái nhẫn đó vào trong hộp, luôn đem theo bên người. Cái nhẫn này như một vết thương trên cơ thể, không chạm vào sẽ không đau. Chỉ là thi thoảng dừng chân nhìn lại, sẽ phát hiện miệng vết thương vẫn chảy ra một ít chất lỏng đỏ sậm, từng chút bao phủ cậu.
Giờ đây Hồ Ca nằm trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, không kìm được nước mắt. Lúc người ta bị bệnh thì đặc biệt yếu ớt, Hồ Ca cũng không ngoại lệ. Lấy điện thoại di động ra, khi bản thân cậu phản ứng lại thì đã sớm gọi đến một dãy số.
“Hồ Ca?” Giọng nói của Hoắc Kiến Hoa vẫn êm tai như trước.
“Hoa ca” Thanh âm Hồ Ca nghẹn ngào, “Xin lỗi, em không muốn quấy rầy anh, chỉ là…”
Hoắc Kiến Hoa nghe ra giọng Hồ Ca khác thường, quan tâm hỏi, “Sao vậy?”
Hồ Ca rốt cuộc không kìm được nước mắt, Hoa ca, vì sao lại tốt với em như vậy? Vì sao không mắng em vài câu? Cuống quýt ngắt điện thoại, Hồ Ca chôn đầu vào trong chăn, không muốn người khác thấy bộ dạng yếu ớt của cậu.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, Hồ Ca nhìn di động, quả nhiên là anh gọi, mãi đến khi tiếng chuông ngừng hẳn cậu mới tắt máy. Hoa ca, anh cần gì phải như vậy?
Hoắc Kiến Hoa không ngừng gọi cho Hồ Ca, lúc đầu không ai nghe, sau đó lại tắt máy. Anh biết Hồ Ca lúc này nhất định rất cần anh, nếu không sẽ không gọi điện thoại. Ngẫm lại, bọn họ thực sự rất lâu không liên lạc với nhau rồi. Ngày đó lời nói của anh đúng là rất quá đáng, phải không? Nhưng không đau thì làm sao hiểu nên cần buông tay? Vừa nghe thấy giọng Hồ Ca, lo lắng vẫn chiến thắng hết thảy, cho nên anh vội vàng gọi điện thoại cho Hồ Giai, hỏi một chút nguyên nhân sự việc.
~*~
Lúc Hoắc Kiến Hoa chạy tới đã là giữa trưa. Hồ Ca đang trong phòng bệnh, vẻ mặt khi ngủ tái nhợt và tiều tụy, khiên anh không kìm được đau lòng. Nhìn Hồ Giai bên cạnh, Hoắc Kiến Hoa gật gật đầu, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu ấy thế nào?”
Hồ Giai lắc đầu, “Không tốt lắm, cứ dậy là quên mọi thứ. Bác sĩ nói cần nghỉ ngơi hai ngày, K tỷ đã đồng ý cho cậu ta nghỉ phép trong hai ngày tới. Đúng rồi Hoa ca, anh ăn cơm chưa?”
Hoắc Kiến Hoa lắc đầu, “Tôi vẫn chưa đói, cậu đi ăn cơm trước đi, ở đây giao cho tôi là được rồi.” Nhìn bóng dáng Hồ Giai rời đi, Hoắc Kiến Hoa đến trước giường Hồ Ca. Nhẹ nhàng chạm vào má người đối diện, nhiệt độ vẫn còn chưa giảm. Đã lâu không trông thấy cậu, nếu không phải hôm nay anh gọi điện thoại đến đây, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không liên lạc. Mũi Hoắc Kiến Hoa hơi chua xót, “Cậu thật ngốc, hà tất phải như vậy? Rõ ràng có bao nhiêu cô gái thích cậu, sao cậu lại tự làm khổ mình như thế.”
“Ưm… Hoa ca…” Hồ Ca mày nhăn chặt, thì thào nói nhỏ.
Hoắc Kiến Hoa vội thu tay, thấy Hồ Ca không tỉnh lại, lúc này mới yên tâm. Nhưng khi thấy vẻ mặt thống khổ Hồ Ca, tâm lại đau một trận lan tràn,“Hồ Ca, tôi ở đây, luôn ở đây.” Đúng vậy, cho dù người đi rồi nhưng tâm vẫn ở lại, vẫn luôn không đổi.
Tựa hồ nghe được thanh âm của Hoắc Kiến Hoa, Hồ Ca dần dần an tĩnh lại, nặng nề ngủ.
Hoắc Kiến Hoa vẫn trông coi trước giường bệnh của Hồ Ca suốt, mãi đến tối, khi cơn sốt của Hồ Ca hoàn toàn giảm, Hoắc Kiến Hoa mới đứng dậy rời đi. Trước khi đi, Hoắc Kiến Hoa không quên dặn Hồ Giai đừng nói chuyện này cho Hồ Ca.
Hồ Giai có chút không rõ, “Hoa ca…”
“Có một số việc cứ hồ đồ một chút sẽ tốt hơn.” Hoắc Kiến Hoa ngắt lời Hồ Giai, xoay người rời đi.
Lúc Hồ Ca tỉnh lại, cứ luôn hỏi có phải Hoắc Kiến Hoa đã đến không. Độ ấm của đôi tay trong giấc mộng là của Hoắc Kiến Hoa, cũng chỉ có anh mới có thể cho cậu cảm giác an tâm ấy.
Hồ Giai vừa an ủi Hồ Ca vừa nói, “Hoa ca gần đây đang quay phim rất bận, làm gì có thời gian đến thăm cậu, cậu lại nằm mơ rồi.”
Nghe đến câu cuối cùng, Hồ Ca bỗng nhiên cười khổ, “Đúng vậy, chúng tôi đã sớm không còn quan hệ gì rồi, tôi chẳng qua là nằm mơ thôi…”
Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Hồ Ca, Hồ Giai có chút không đành lòng. Nhưng mà, Hoắc Kiến Hoa nói không phải không có lý. Có lẽ thời gian sẽ làm thay đổi tất cả.
~*~
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, từng chuyện cũ như tàu hỏa gào thét mà chạy, mang đi thanh xuân của con người.
Còn trí nhớ thì quấn lấy chúng ta, ghi lại dấu tích của ngày hôm qua.
Hồ Ca biết, có những chuyện thật sự đã là quá khứ rồi, có những chuyện thật sự không thể quay lại được. Vì thế, cậu liền quen với một cô gái.
Ngày đó, hai người đi trên đường, Hồ Ca trong lúc vô ý lướt qua con chó bông trong tủ kính cửa hàng. Cậu còn nhớ rõ có một lần cậu cùng Hoắc Kiến Hoa đến cửa hàng mua đồ. Lúc đó Hoắc Kiến Hoa đặc biệt không tự nhiên, hai tên đàn ông cùng đến loại cửa hàng đồ chơi thú bông này có phải hơi quái dị hay không? Nhưng Hồ Ca mặc kệ, cậu nói, “Sắp sinh nhật Thi Thi rồi, chúng ta cùng chọn một món quà tặng cho em ấy.”
Hoắc Kiến Hoa nghe Hồ Ca và nhân viên bán hàng trêu đùa thì lùi sang một bên, chậm rãi đi dạo. Vừa quay đầu thì nhìn thấy con chó này, ngốc ngốc, thật đáng yêu. Hồ Ca nhìn thấy mong đợi trong mắt Hoắc Kiến Hoa, thế là mua ngay con chó kia. Vì vậy Hồ Ca bị Hoắc Kiến Hoa càu nhàu một tuần liền. Mà một tuần kia con chó đó luôn ngủ cùng Hoắc Kiến Hoa, Hồ Ca đành phải ngửa bốn mươi lăm độ nhìn trời, ngoan ngoãn ngủ ở sô pha.
Giờ đây lại nhìn thấy món đồ chơi này trong tủ kính, khắp nơi trong tâm lại âm ỉ đau. Cậu biết là cái nhẫn kia, bình thường không nhận ra, đến lúc gặp cơ hội mới ý thức được sự tồn tại của nó. Bỗng nhiên Hồ Ca cảm thấy tay mình bị kéo một cái, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Cô gái nhẹ nhàng đưa khăn tay qua, “Lau mặt đi”.
Hồ Ca hơi chột dạ cầm lấy khăn tay trong tay cô gái, “Anh không sao.”
Đêm đó, Hồ Ca mang cả chiếc nhẫn và cái hộp ném đi. Có lẽ, chuyện xưa từ ngày mai sẽ bắt đầu viết lại một lần nữa.
Tuần trăng mật của Hồ Ca là du lịch đến Đài Loan. Vì sao lựa chọn Đài Loan, chính cậu cũng không biết, chỉ là muốn đến đó.
Trời quang, nắng ráo, ở chỗ rẽ ngã tư đường, Hồ Ca gặp Hoắc Kiến Hoa. Không có xấu hổ và đau lòng, chỉ là nhìn nhau cười. Hồ Ca giới thiệu cô gái cho Hoắc Kiến Hoa, Hoắc Kiến Hoa hơi tức giận nói, “Hồ Ca, cậu cũng quá keo kiệt, kết hôn mà ngay cả thiệp mời cũng không đưa tôi một tấm.”
Hồ Ca cũng chỉ cười cười, “Sợ anh tốn kém mà, thế này đi, hôm nay em mời.”
Đêm đó Hồ Ca rất hăng hái, uống rất nhiều rượu. Cô gái có chút bất đắc dĩ, đành phải đi về trước. Uống đến cuối cùng, Hồ Ca bất tỉnh nhân sự, Hoắc Kiến Hoa đành phải nâng cậu dậy, đưa cậu về chỗ ở. Dọc đường đi, Hồ Ca luôn thì thào tự nói, “Hoa ca, về sau chúng ta phải cùng nhau uống rượu…”
Hoắc Kiến Hoa đau xót, tay xoa mặt Hồ Ca, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên môi cậu, “Hồ Ca, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không buông tay cậu.” Anh nói, không chú ý những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt Hồ Ca.
Trở lại khách sạn, Hoắc Kiến Hoa đỡ Hồ Ca lên giường, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Mãi đến khi căn phòng chìm vào bóng đêm, Hồ Ca mới chậm rãi mở to mắt, “Hoa ca, vì anh, em nguyện ý chờ đợi, kiếp sau gặp lại.” Nước mắt không tiếng động chảy xuống, đây có lẽ là kỷ niệm còn lại duy nhất của đoạn tình cảm này.

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

[Review] TƯƠNG TỰU - HÀ HÁN


Tác giả: Hà Hán
Thể loại: đam mĩ, siêu đoản văn, hiện đại, biệt nữu công – nhân thê thụ, kết hôn trước yêu sau , HE.
Độ dài: 76 chương (nhìn vậy thôi chứ ngắn tí)
CP: Chu Bạch x Giản Từ

Truyện ngắn, nội dung chả có gì đáng nói, tóm lại là một tên công không tự nhiên và một bé thụ hiền thê lương mẫu, quá trình từ quen biết tới quyết định kết hôn là khoảng thời gian đi thang máy từ tầng 20 lên tầng 36=)) tuy cưới trước yêu sau nhưng không tiểu tam, không ngược, ấm áp nhẹ nhàng, tình cảm 2 bên đến một cách tự nhiên, thích hợp đọc trước khi đi ngủ. Ấn tượng nhất trong truyện là nhân vật... ba anh công tức bố chồng em thụ =)) Bác có thể nói là chất xúc tác tuyệt vời cho hai bạn trẻ, nào là bị bệnh không chịu chữa để bắt anh công lấy vợ, kiểm tra "độ hiểu biết" con dâu của con zai, rình mò cửa phòng ngủ hai đứa =)) Nói chung là bác siêu đáng iêu (^_^)



Ngoài ra thì truyện kết thúc bằng bức thư tình đến muộn của bé thụ, rất lãng mạn.




Edit hơi chán, đọc cứ mắc mắc.







Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2016

[Hồ Hoắc] LĨNH NGỘ - ĐỊCH PHI TIÊU HÁN

Ngày đó, Hồ Ca và Viên Hoằng lại trêu đùa trên weibo, hai người cứ ông chủ, bà chủ, đùa giỡn trên đó. Weibo được rất nhiều người share, Hoắc Kiến Hoa đương nhiên cũng thấy được. Không biết vì sao anh lại không đau lòng, phải chăng là không yêu?
Thì ra không yêu một người cũng chẳng khó như mình tưởng tượng.
Bất chợt, Hoắc Kiến Hoa nở nụ cười, là nụ cười khinh cuồng bao phủ căn phòng, lộ ra vẻ cô độc khác thường. Cười rồi cười, nước mắt liền rơi xuống.
Quên đi, đây đều là lựa chọn của mình, còn có thể làm gì được nữa?
~oOo~
Tác giả: Địch Phi Tiêu Hán
Chuyển ngữ: An Jing
Beta-Reader: Aimi
Cặp đôi: Hồ Ca X Hoắc Kiến Hoa
Thể loại: Đoản văn, HE, thanh thủy
~oOo~
Hồ Ca về đến nhà, nhìn thấy tình hình bên trong thì liền cảm thấy bản thân vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Đây là tình huống gì? Ở trong nhà nhìn trước nhìn sau một lượt, Hồ Ca cầm một tờ giấy, vô lực ngồi xuống sô pha. Hoắc Kiến Hoa đã rời đi. Bọn họ cuối cùng vẫn là đi đến bước này. Hồ Ca nhìn tờ giấy kia, một hàng chữ ngắn ngủn chảy dài: ‘Hồ Ca, xin lỗi, tôi lựa chọn chạy trốn’
Hồ Ca do dự nửa ngày, rốt cuộc vẫn quyết định gọi cho anh. Bọn họ từng nói là phải cùng nhau đi đến cuối cùng, cậu không tin Hoắc Kiến Hoa lại lừa cậu. Nhưng, trước mặt là giọng nữ lễ phép truyền đến, “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau…” Cậu cười cười tự giễu, kỳ thực đã sớm nói rõ, không phải sao? Lần đó cùng đi ăn lẩu bị chụp được, ngày hôm sau liền không chỉ một người tìm mình nói chuyện, cảnh ngộ của Hoắc Kiến Hoa so với cậu hẳn cũng không khác biệt lắm. Hai người thực ăn ý không đề cập đến chuyện này, thật cẩn thận lảng tránh đề tài này, nhưng đến hôm nay anh ấy vẫn bỏ đi. Hồ Ca yên lặng tựa vào sô pha, mãi cho đến khi ngày dần dần chuyển thành đêm đen mới hoạt động đôi chân tê dại một chút, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
~*~
Hoắc Kiến Hoa gần đây bận tối mày tối mặt. Đây là lần đầu tiên tự anh mình đảm nhiệm vai trò nhà sản xuất, rất nhiều chuyện đều phải đích thân can thiệp, chẳng qua anh dường như rất hưởng thụ quá trình này. Liên Tuấn Kiệt nhìn thấy Hoắc Kiến Hoa như vậy thì đã vài lần muốn nói, nhưng rồi lại thôi: Quên đi, chuyện này người khác không giúp được gì.
Thời tiết càng ngày càng nóng, mặt trời độc ác làm cho người ta tiêu tan toàn bộ cảm giác thèm ăn. Mỗi ngày đều ăn cơm hộp, Hoắc Kiến Hoa nhớ đến trước kia đều là người nọ mua cháo lá Sen cho mình. Cậu luôn mua sớm, để trong tủ lạnh, đợi mình trở về. Cháo thanh mát kèm theo từng sợi lá Sen thơm ngát, phảng phất như cả mùa hè đều mát rượi. Lắc đầu, anh tiếp tục xúc cơm, chỉ là chính mình cũng không biết trong miệng là cái gì.
~*~
Ngày đó, Hồ Ca và Viên Hoằng lại trêu đùa trên weibo, hai người cứ ông chủ, bà chủ, đùa giỡn trên đó. Weibo được rất nhiều người share, Hoắc Kiến Hoa đương nhiên cũng thấy được. Không biết vì sao anh lại không đau lòng, phải chăng là không yêu?
Thì ra không yêu một người cũng chẳng khó như mình tưởng tượng.
Bất chợt, Hoắc Kiến Hoa nở nụ cười, là nụ cười khinh cuồng bao phủ căn phòng, lộ ra vẻ cô độc khác thường. Cười rồi cười, nước mắt liền rơi xuống.
Quên đi, đây đều là lựa chọn của mình, còn có thể làm gì được nữa?
Cuộc sống tách rời khỏi Hồ Ca, Hoắc Kiến Hoa hình thành thói quen lướt Teiba. Có đôi khi chính mình tự cảm thấy buồn cười, bản thân lại có thể ngày ngày lên Teiba xem tin tức của cậu. Ngẫu nhiên mở ra vài bài post cũ, nhìn thấy những bức ảnh ấy, những video, tin tức kia, còn có những lời chúc cậu viết cho fan, Hoắc Kiến Hoa không kìm được cảm động. Thảo nào Hồ Tiêu lại bảo vệ cậu như vậy, đây cũng là một nguyên nhân. Anh bỗng nhiên nhớ tới lần tuyên truyền “Hiên Viên Kiếm” trước kia, có fan nói “Bạch Đậu Phụ là của anh!”, rồi bộ dạng người kia che mặt cười, Hoắc Kiến Hoa nhịn không được khóe miệng giương lên. Chỉ là, tất cả mọi thứ đều đã thật xa xôi rồi…
Từ khi “Kim Ngọc Lương Duyên” phát sóng cho đến nay, rất nhiều người đến thăm hỏi. Hoắc Kiến Hoa thừa nhận, anh mong chờ người kia cũng tới. Chỉ là đến rồi thì có thể thế nào? Bọn họ đã sớm không quay lại được. Mỗi lần nghe thấy có người đến thăm, anh sẽ hưng phấn khó hiểu, sau khi nhìn rõ người đến thì lễ phép chào hỏi một chút rồi lại tiếp tục vội vàng làm việc của mình. Mọi người dường như cũng quen với kiểu lễ phép nhưng xa cách của Hoắc Kiến Hoa, cho nên không so đo nhiều.
~*~
Đây đúng là một thời đại toàn dân đều là hủ, không biết vì sao quan hệ của Hoắc Kiến Hoa và Ngô Kỳ Long lại bị truyền trên Teiba. Ngày đó Hoắc Kiến Hoa nhìn thấy người trên Teiba nói tới vấn đề này liền không khỏi bất đắc dĩ cười cười, đây là cái quái gì chứ? Hoắc Kiến Hoa không nhịn được nhìn xuống bình luận phía dưới, lần này hoàn toàn không biết làm sao, tất cả đều đang hỏi: “Lão Hồ làm sao bây giờ?” Trong nháy mắt Hoắc Kiến Hoa có một ý nghĩ: Các bạn có thật là fan của tôi không vậy?
Chợt, anh nhớ đến đường cong trên gương mặt của chàng trai ấy, người luôn cười đến mặt mày xán lạn. Hồ Ca, cậu có còn để ý những chuyện này không?
~*~
Trong khoảng thời gian này, Hồ Ca liên tục bận bịu với kịch nói. Mỗi ngày đều lặp lại những động tác giống nhau, nói những lời thoại giống nhau, có đôi khi chính mình cũng cảm thấy nhàm chán. Khi lướt Teiba, trong lúc vô ý liền nhìn thấy bài post có liên quan đến Ngô Kỳ Long kia. Nói bản thân không buồn là gạt người, chỉ là hiện tại cậu có địa vị gì mà can thiệp? Nhìn xuống những bình luận phía dưới, Hồ Ca bỗng nhiên lại có một loại xúc động muốn khóc. Nhiều người ủng hộ như vậy, thế nhưng đương sự lại chỉ có thể nhìn nhìn đối phương càng đi càng xa, dần dần trở thành người lạ. Đóng Teiba, Hồ Ca tiếp tục lặp lại lời thoại, một lần lại một lần, mãi cho đến khi chính mình cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
Qua vài ngày, tin tức Hồ Ca đã kết hôn truyền đến xôn xao trên weibo. Thời điểm Hồ Ca nhìn thấy cái Weibo kia, trong nháy mắt liền bùng nổ: Mẹ kiếp, là người nào?
Lần này, cậu cũng không quản hình tượng gì nữa, trực tiếp up một tin lên Weibo: Bạn bè trên mạng của tôi chỉ có mình bạn làm truyền thông thôi sao, tin tức như thế bán được bao nhiêu tiền? Bịa tin giả thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Chẳng lẽ bạn thiếu tiền đến mức này sao? Đều bao nhiêu tuổi rồi, có biết tự do hôn nhân không? Đừng nói đến chuyện mẹ đang giúp tôi, những lần hẹn gặp mặt do mẹ tôi chuẩn bị đều thất bại hết. Thật là thiếu đạo đức.
Up xong, Hồ Ca nằm trên giường, thật là mệt mỏi. Lúc này, cậu vô cùng tưởng nhớ người kia, nhớ đến trước đây gặp những chuyện như vậy, anh sẽ luôn ôm ấp an ủi tâm hồn bị tổn thương của cậu, để cậu yên tâm nằm trong lồng ngực anh ngủ một giấc.
Hoa ca, em rất nhớ anh.
~*~
Mấy ngày nay Hoắc Kiến Hoa vẫn luôn ngủ không ngon. Ngay khi tin tức Hồ Ca kết hôn xuất hiện anh đã biết là giả, chỉ là anh muốn xem người kia đáp lại như thế nào. Mãi cho đến sáng hôm sau anh thấy cậu viết tin trên Weibo lúc hơn hai giờ sáng, anh nhận thấy sự được tức giận, bất đắc dĩ trong từng câu chữ. Bỗng nhiên anh nhớ đến hình ảnh người nọ luôn ngả vào người mình tìm kiếm sự an ủi. Trong hoàn cảnh như vậy, đối diện với truyền thông, với công ty, bọn họ luôn có những việc bất đắc dĩ của mình. Nhất là Hồ Ca, là diễn viên hàng đầu trong nước, rất nhiều người dõi theo cậu, chờ cậu phạm sai lầm, nắm lấy nhược điểm của cậu. Mỗi lần ở bên ngoài bị tổn thương, Hoắc Kiến Hoa luôn ôm lấy Hồ Ca, lẳng lặng mà nói đến những trải nghiệm của chính mình, mãi cho đến khi Hồ Ca nặng nề ngủ trong lồng ngực anh.
Hoắc Kiến Hoa cuối cùng vẫn không nhịn được, anh gọi điện thoại đến một người, “Lão Hồ?”
Nghe thấy thanh âm bên kia điện thoại, Hồ Ca trong nháy mắt hoảng hốt, đã bao lâu không nghe thấy giọng nói này rồi. Cậu lên tiếng, có chút run rẩy, “Hoa ca…”
Hoắc Kiến Hoa nhận ra giọng nói Hồ Ca có chút khác thường. Anh vốn muốn nói lời gì đó hay ho, nhưng rốt cuộc vẫn không nói ra được, chỉ thốt lên một câu, “Muốn khóc thì cứ khóc đi!”
Hồ Ca sửng sốt một chút, rồi chợt hiểu ra ý tứ của Hoắc Kiến Hoa, khóe mũi cay cay, “Em xin lỗi, Hoa ca, làm anh lo lắng rồi…”
“Hồ Ca, cậu thật là ngu ngốc! Từ lúc nào cậu học được tính ỷ mạnh như thế? Lúc trước cậu nói với tôi cái gì? Cậu bảo tôi chăm sóc tốt bản thân, còn cậu?” Hoắc Kiến Hoa đột nhiên tức giận, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất là không làm sao, bằng không hai người chúng ta chưa xong đâu.”
“Em thật hy vọng hai người chúng ta chưa xong…” Thanh âm của Hồ Ca có chút trầm thấp.
Hoắc Kiến Hoa không kìm được nói, “Được, mấy ngày nay cậu ngủ thật tốt đi. Chờ tôi trở về thì cậu đợi mà ngủ trên sô pha!”
“Được a…” Hồ Ca không chút để ý nói, “Mà không phải, Hoa ca, vừa rồi anh nói cái gì?”
Hoắc Kiến Hoa liền dứt khoát giả ngu, “Không có gì, không nghe thấy thì thôi.”
“Hoa ca, em thảm như vậy mà anh còn nhẫn tâm ăn hiếp em sao?” Hồ Ca ủy khuất nói.
Hoắc Kiến Hoa nghe thanh âm ủy khuất của Hồ Ca không nhịn được đau lòng:
“Được rồi, thả lỏng bản thân đi, chờ tôi trở về!”
Nụ cười dần dần mở rộng trên mặt Hồ Ca, “Hoa ca, em yêu anh!”
“Tôi cũng vậy.” Hoắc Kiến Hoa ôn nhu nói.
Vì thế, họ Hồ nào đó trên đường tới Los Angeles với đoàn người xa lạ, hoàn cảnh lạ lẫm nhưng lại không cảm thấy một chút cô độc, bởi vì cậu biết người kia ở sẽ bên cạnh cậu.
~*~
“Kim Ngọc Lương Duyên” đã hoàn thành, Hoắc Kiến Hoa lại một lần nữa mang theo đồ trở về ngôi nhà của hai người. Nơi đây đã lâu không có người ở, trong phòng khắp nơi đều là bụi bặm. Hoắc Kiến Hoa dọn dẹp hết phòng ngủ lại đến phòng khách. Giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, Hoắc Kiến Hoa có chút buồn ngủ, nhớ đến lúc trước bản thân rời đi không khỏi có chút hối hận. Hôm nay Hồ Ca trở về, Hoắc Kiến Hoa gửi cho cậu một tin nhắn: ‘Vốn dĩ tôi vẫn cho rằng sự nghiệp là tất cả, nhưng tôi đã sai rồi, cậu mới là tất cả của tôi. Hồ Ca, tôi yêu cậu.’
Thời điểm Hồ Ca xuống máy bay mới nhìn thấy tin nhắn kia, cậu vội vã lên taxi đi thẳng về nhà. Lúc cậu mở cửa phòng thì liền nhìn thấy Hoắc Kiến Hoa đang ngủ trên sô pha. Cởi áo khoác nhẹ nhàng đắp lên người Hoắc Kiến Hoa, trên mặt Hồ Ca tràn ngập ôn nhu.
Dường như cảm thấy có người bên cạnh, Hoắc Kiến Hoa chậm rãi mở to mắt, “Cậu về rồi.”
“Ừm, vừa xuống máy bay thì nhìn thấy tin nhắn của anh, em liền vội vã trở về.” Hồ Ca cười nói.
Mặt Hoắc Kiến Hoa hơi hơi đỏ lên, “Ăn cơm chưa?”
Nhìn thấy bộ dạng có chút thẹn thùng của Hoắc Kiến Hoa, Hồ Ca không nhịn được kéo Hoắc Kiến Hoa vào trong lồng ngực, “Hoa ca, anh rời khỏi em đã lâu, em rất nhớ anh.”
Hoắc Kiến Hoa ôm lại Hồ Ca, “Vậy sao cậu không gọi điện thoại cho tôi?”
Hồ Ca có chút bất an nói, “Em sợ anh không thèm để ý đến em.”
Hoắc Kiến Hoa bất đắc dĩ thở dài, “Ngốc.”
“Xin lỗi, Hoa ca, là em không tốt, em không nên để anh đi.” Hồ Ca có chút tự trách nói.
Hoắc Kiến Hoa bỗng nhiên ngẩng đầu, cười nói, “Phòng này đã lâu không ai ở, phạt cậu quét tước một chút đi!”
Nói xong liền đi về phía phòng ngủ, “Tôi về ngủ một giấc trước, cậu nhớ làm tốt cơm tối.”
Hồ Ca im lặng hỏi trời xanh, Hoa ca, đây đâu phải là “Chuyện Tình Qua Điện Thoại”, anh cũng không phải là Lục Vân Phi!
Trong phòng ngủ, Hoắc Kiến Hoa nhìn những con hạc giấy trong phòng. Anh nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khóe miệng nâng lên, “Hồ Ca, cảm ơn tình yêu của cậu!”

Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2016

[Review] La Maison En Petits Cuber - NGÔI NHÀ TRÊN NHỮNG KHỐI LẬP PHƯƠNG



La Maison En Petits Cubes là một bộ phim hoạt hình ngắn nhưng mang ý nghĩa không nhỏ. Chỉ với 12 phút đồng hồ, bộ phim đã mang đến cho người xem một loạt cảm xúc đặc biệt về thời gian, về quá khứ, về tình yêu, về cuộc sống…

La Maison En Petits Cubes được dịch là Ngôi nhà trên những khối lập phương. Bộ phim là một câu chuyện về hành trình tìm lại ký ức của một ông lão cô đơn qua từng tầng nhà. Mở đầu bộ phim là một loạt khung ảnh treo trên tường. Đó là những bức ảnh gia đình vợ chồng con cái đầy ấm cúng. Nhưng tương phản với cái ấm cúng của những bức hình là hình ảnh một ông lão ngồi một mình trong căn phòng. Tiếp theo là những hình ảnh sinh hoạt hàng ngày của ông lão. Đó là một cuộc sống đơn điệu và tẻ nhạt. Ông lão mỗi ngày đều câu cá, ăn cơm, xem tivi và ngủ trong một căn phòng nhỏ. Mọi việc ông làm đều là một mình. Làm bạn với ổng chỉ có một tẩu thuốc. Bữa cơm – hình ảnh của sự đoàn viên giờ lại chỉ có một đĩa thức ăn và một ly rượu vang gợi lên một sự cô đơn lặng lẽ. Khung cảnh bên ngoài bao bọc bởi tầng nước xanh xám,. Các ngôi nhà chìm ngập trong nước, chỉ còn những nhà cao nổi lên những cái chóp lác đác. Khung cảnh ấy tạo cho người xem một cảm giác cô quạnh khó tả.

Một ngày kia, ông lão thức dậy và phát hiện nước đã dâng lên đến tầng cao nhất mà ông ở. Ông lão tự xây thêm một tầng nữa và chuyển đồ đạc lên. Trong quá trình vận chuyển, ông đã đánh rơi tẩu thuốc. Chiếc tẩu thuốc cũ xuyên qua làn nước và mất hút ở tầng dưới. Có lẽ người xem sẽ nghĩ đó chỉ là một tẩu thuốc cũ, mất rồi thì mua cái khác. Nhưng tẩu thuốc cũ ấy không chỉ là một vật dụng mà còn là thứ đã theo ông lão bao tháng năm, có với ông lão bao kỷ niệm, bao hồi ức. Ông không thể vứt bỏ được những kỷ niệm đó. Và thế là, trước một đống tẩu thuốc mới, ông đã lựa chọn lặn xuống tìm lại chiếc tẩu thuốc cũ kia, tìm lại những kỷ niệm quý giá ấy.

Khoảnh khắc ông lão lặn xuống nước, âm thanh của phim ngưng lại tạo cảm giác hồi hộp, như thể không phải ông lão lặn xuống ngôi nhà của chính mình mà là lặn xuống một nơi nào đó xa xôi bí ẩn. Màu sắc từ tông màu nâu vàng cũ kỹ của căn nhà chuyển thành màu xanh xám của mặt nước, càng thêm trầm lạnh. Tầng dưới của căn nhà gần như trống rỗng, chỉ có cửa sổ và một vài đồ vật không rõ hình dạng. Màu sắc tạo cảm giác mọi thứ xung quanh lạnh lẽo không chút ấm áp. Chiếc tẩu thuốc cũ rơi ngay ở nắp hầm. Khoảnh khắc ông lão cúi xuống chạm vào tẩu thuốc, một ký ức thoáng qua hiện lên, thoáng qua nhưng không hề mờ nhạt. Đó là cảnh bà lão nhặt chiếc tẩu thuốc đưa cho ông. Hồi tưởng thoáng qua ấy khiến ông ngỡ ngàng. Khung cảnh trong ký ức bừng sáng như mở ra cánh cửa của quá khứ. Con người là sinh vật rất dễ thích nghi. Khi cô đơn quá lâu đến một lúc nào đó người ta sẽ trở nên bình thản mà tiếp nhận, dần dần không còn cảm giác cô đơn nữa. Phải chăng ông lão trong bộ phim này cũng như vậy? Cuộc sống lặp đi lặp lại đơn điệu quá lâu khiến ông không còn thấy cô đơn nữa? Nhưng đó chỉ là trạng thái tạm thời mà người ta sinh ra để thích nghi mà thôi. Trong sâu thẳm con người vẫn luôn khát khao mãnh liệt cái ấp áp họ từng có. Bởi vậy, hồi ức về chiếc tẩu thuốc cũ chỉ thoáng qua song lại là chìa khóa mở chiếc hòm ký ức, khiến ông lão bàng hoàng, thảng thốt mà quyết định lặn sâu xuống, tìm lại những kỷ niệm quý báu của mình.

Qua mỗi một tầng lại là những kỷ niệm mà ông lão trân trọng gìn giữ sâu trong tâm khảm. Thời gian không còn là thời gian tuyến tính nữa mà đan xen giữa hiện tại và quá khứ, giữa hiện thực và hồi tưởng. Qua mỗi tầng lầu là hình ảnh của quá khứ lại ập đến. Tầng này là nơi ông chăm sóc người bạn đời khi đau ốm, tầng kia là nơi cả gia đình con cháu chụp ảnh chung, tầng đó là nơi cô con gái đưa người thương về ra mắt ông lão... Chiếc hòm ký ức được mở ra, bao kỷ niệm lần lượt ùa về: ngày cô con gái đi học, khi cô con gái còn nhỏ ngồi nghịch đồ chơi… Hình ảnh của quá khứ không theo tông màu đen trắng như thông thường mà lại sáng bừng theo tông màu vàng phớt ánh hồng. Sắc màu ấy tựa như ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào tâm hồn cô đơn lạnh lẽo của ông lão. Đó là sắc màu của niềm vui, của hạnh phúc, của những kỷ niệm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời mỗi người. Âm thanh của phim lúc này cũng không còn sự hồi hộp, bí ẩn mà chỉ gợi lên sự ngọt ngào, yên bình. Hình ảnh ông lão lặn xuống lặn xuống mãi tựa như con người đang nhìn lại ký ức theo dòng chảy thời gian. Cuộc sống xô bồ khiến con người cứ luôn lao lên mà quên dành thời gian nhìn lại. Nhìn lại để ghi nhớ những kỷ niệm đẹp tươi, để tiếp thêm sức mạnh cho đoạn đường phía trước.

Những hình ảnh tươi sáng của quá khứ đan xen với màu sắc xanh xám của hiện thực tạo nên sự đối lập rõ ràng về thị giác. Từng căn phòng ấm cúng khi xưa nay chỉ còn là căn phòng trống hoác bị bao phủ trong làn nước xám xịt. Sự tương phản ấy càng làm nổi bật nỗi niềm quạnh quẽ của ông lão. Ký ức vẫn còn đó nhưng ông chỉ còn là kẻ đứng ngoài cuộc nhìn vào. Làn nước xanh xám tựa như dòng chảy khắc nghiệt của thời gian. Dù trước kia có từng đẹp đẽ thế nào thì thời gian qua đi cũng cuốn trôi tất cả. Cô con gái lớn lên lập gia đình, người bạn đời của ông cũng không đấu lại được sức mạnh của thời gian. Con người chỉ có thể khắc ghi những kỷ niệm ấy trong tâm trí để mà tưởng niệm, mà thương nhớ trong lòng.

Lặn mãi đến tầng cuối cùng và bước ra khỏi cửa, căn nhà của ông lão hiện lên với nhiều khối hình lập phương liên kết với nhau. Đó là một căn nhà rất cao nhưng càng lên cao càng nhỏ dần, tựa như hạnh phúc của ông lão, đã từng rất êm ấm song lại mất đi từng chút từng chút một, như càng lên cao càng lạnh vậy. Có ai từng tự hỏi vì sao ông lão đến tuổi này lại một thân một mình như vậy? Người bạn đời của ông đã ra đi song còn con cháu ông thì sao? Bộ phim nêu lên cái thực trạng của xã hội hiện đại khi con cháu không hiểu được nỗi khổ của những người già. Cái họ cần đâu phải ăn no mặc đủ, cái họ cần là một căn nhà đầy ắp tiếng cười, con cháu vui vầy. Dòng xoáy của cuộc sống hiện đại đã cuốn con người đi theo tiếng gọi của giá trị vật chất mà quên đi giá trị tinh thần truyền thống đáng quý này.

Dòng thời gian lại tiếp tục chảy ngược. Lần này là hồi ức về những kỷ niệm khi còn bé, ông lão bà lão biến thành cậu bé cô bé. Họ cùng chơi đùa quanh cây cổ thụ lớn, con đường làng với những ngôi nhà nhỏ. Các hình ảnh của quá khứ liên tục nối tiếp nhau khiến người xem quên đi hiện thực mà chìm đắm trong quá khứ của ông lão: hai người lớn lên, thành vợ chồng, cùng nhau đắp những viên gạch đầu tiên xây ngôi nhà nhỏ, ngày hoàn thành ngôi nhà nhỏ, họ cùng nhau chúc mừng cụng ly rượu vang… Ngôi nhà khi ấy chỉ có một tầng nhưng lại thật ấm áp, đầy ắp tiếng cười. Tiếng ly rượu cụng vào nhau cũng là lúc hồi tưởng kết thúc. Ông lão bừng tỉnh trở về hiện thực. Hình ảnh ông lão mặc bộ đồ lặn trong làn nước xám xịt vô thức đưa tay ra như đang cụng ly thật ngậm ngùi, xót xa!

Kết thúc phim là cảnh ông lão trở lại tầng cao nhất của ngôi nhà và ăn một bữa cơm. Vẫn là một bữa cơm một mình nhưng bất đồng là đối diện có thêm một chiếc ly. Ông lão vẫn làm động tác như năm xưa, lắc lắc ly rượu và cụng vào chiếc ly không người nâng ở đối diện… Một đoạn kết đơn giản nhưng lại làm người xem thấy được sự trân trọng nâng niu từng kỷ niệm của ông lão, đồng thời nảy sinh niềm thương cảm vô hạn: cảnh còn nhưng người không còn.

Chỉ với hơn 12 phút, bộ phim La Maison En Petits Cubes mang lại bao cảm xúc đặc biệt cho người xem, từ cô đơn quạnh quẽ đến ngọt ngào ấm áp rồi lại bồi hồi xúc động. Bộ phim chỉ với nét vẽ chân phương giản dị và tông màu chủ đạo là nâu vàng, xanh xám nhưng đã lột tả được nhiều khía cạnh cảm xúc. Ngoài ra âm nhạc khi ngọt ngào khi hồi hộp khi bồi hồi khi trầm lắng của phim cũng là điểm nhấn đẩy cảm xúc của người xem lên cao nhất. Không chỉ thế, phim còn mang thông điệp về nhiều mặt. Đó là tình yêu trong sáng, tươi đẹp, đầu bạc răng long đáng ngưỡng mộ của hai ông bà lão. Đó là lời cảnh báo con người đừng để bị cuốn vào cuộc sống xô bồ mà quên đi những giá trị cao đẹp. Đó là lời khuyên con người hãy biết dừng chân nhìn lại quá khứ, trân trọng những hồi ức, những kỷ niệm tươi đẹp của cuộc đời mình.


x

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Những câu nói hay trong Hoàng tử bé - Antoine De Saint-Exupéry

1. Người lớn nào thì thoạt tiên cũng là trẻ con (Nhưng ít người trong bọn họ nhớ được điều đó).

2. Nếu ai đó thương một bông hoa mà bông hoa ấy lại là duy nhất trên cả triệu cả ức những vì sao, thì chỉ cần ngắm những vì sao thôi đã đủ để người ấy thấy mình hạnh phúc.

3. Phán xử chính bản thân mình bao giờ cũng khó hơn nhiều so với phán xử người khác.

4. 
- Thuần hóa có nghĩa là gì?
- Nó có nghĩa là 'tạo mối ràng buộc...'
- Tạo mối ràng buộc?
- Đối với tớ bây giờ, cậu vẫn chỉ là một cậu bé như trăm nghìn cậu bé khác. Và tớ chẳng cần gì cậu. Và cậu cũng chẳng cần gì tớ. Đối với cậu tớ chỉ là một con cáo như trăm nghìn con cáo khác. Thế nhưng, nếu cậu thuần hóa tớ thì hai chúng ta người này liền cần đến kẻ kia. Với tớ cậu sẽ là duy nhất trên đời. Với cậu tớ sẽ là duy nhất trên đời.

5. Người ta chỉ hiểu những thứ mà người ta thuần hóa thôi. Con người chẳng có thời gian để hiểu thứ gì cả. Họ mua đồ đạc tất thảy được làm ra ở chỗ các lái buôn. Nhưng vì chẳng có ai là lái buôn bè bạn ở trên đời, nên con người mới không có bạn nữa.

6. Ngôn ngữ là nguồn gốc gây ra mọi hiểu nhầm.

7. Người ta chỉ nhìn rõ được bằng trái tim. Con mắt thường luôn mù lòa trước điều cốt tử.

8. Chính thời gian mà cậu dành cho bông hồng của cậu mới khiến bông hồng của cậu quan trọng đến thế.

9. Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm vĩnh viễn đối với những gì cậu đã thuần hóa.

10. Người ta chẳng bao giờ hài lòng tại nơi mình ở.

11. Chỉ có lũ trẻ con mới biết chúng tìm kiếm điều gì. Chúng dành thời gian cho một con búp bê vải, và con búp bê trở nên rất quan trọng, và nếu người ta giật búp bê của chúng đi, chúng sẽ khóc...

12. Điều khiến cho sa mạc đẹp, chính là nó giấu một cái giếng ở đâu đó.

13. Thứ mà mình đang thấy đây chỉ là cái vỏ. Điều hệ trọng nhất thì vô hình vô ảnh...

14. Con người, họ chen nhau trên những chuyến tàu nhanh, nhưng họ lại chẳng biết mình tìm kiếm cái gì nữa. Thế là họ mới cuống lên rồi chạy quanh...