Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, từng chuyện cũ như tàu hỏa gào thét mà chạy, mang đi thanh xuân của con người.
Còn trí nhớ thì quấn lấy chúng ta, ghi lại dấu tích của ngày hôm qua.
“Hoa ca, vì anh, em nguyện ý chờ đợi, kiếp sau gặp lại.”
~oOo~
Tác giả: Địch Phi Tiêu Hán
Chuyển ngữ: An Jing
Beta-Reader: Aimi
Cặp đôi: Hồ Ca X Hoắc Kiến Hoa
Thể loại: Đoản văn, thanh thủy văn
~oOo~
“Ách xì…, khụ… khụ…”. Vừa sáng dậy, Hồ Ca đã cảm thấy cả người như tan ra. Gần đây trời lạnh, cậu lại luôn bận rộn đuổi theo tiến độ quay, cho nên không được nghỉ ngơi tốt. Hôm qua vừa quay một đoạn dầm mưa, quay rất lâu mới xong, hiện giờ chỉ cảm thấy trong người không còn chút sức lực, cũng may hôm nay không cần quay phim. Hồ Ca khó khăn đứng dậy, tự rót nước cho mình.
Dòng nước lạnh băng chậm rãi trôi xuống cổ họng, đè lại cái khô nóng trong dạ dày. Nằm trên giường, cuộn trong chăn, Hồ Ca lại nhắm mắt. Chỉ là lần này, nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống theo khóe mắt. Vẫn còn nhớ màn diễn ngày hôm qua, cậu thấp thỏm thông báo, đối phương thì đổ cả cốc nước vào đầu cậu, xoay người rời đi. Cậu đuổi theo, mưa từng giọt từng giọt rơi trên người mà cậu không hề phát giác.
Lần nào Hồ Ca cũng cảm thấy đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng đến cuối cùng cậu lại luôn một mình ngơ ngác xuất thần mà quên lời thoại của bản thân. Đạo diễn và nhân viên công tác đều cảm thấy có chút kỳ lạ, Hồ Ca bình thường tuyệt đối không như vậy. Đạo diễn gọi Hồ Ca lại, hỏi xem cậu làm sao. Nước mưa trên mặt Hồ Ca vẫn im lặng chảy xuống, cậu lắc đầu, nói, “Xin lỗi đạo diễn, hôm nay tôi hơi không nhập tâm…”
Đạo diễn thở dài, “Cậu đi chuẩn bị một chút đi, lát nữa quay lại.”
Hồ Ca đi sang một bên, ngẩn người nhìn kịch bản. Khung cảnh quen thuộc, chỉ có người đối diện khác nhau mà thôi. Ngày anh rời đi cũng có một trận mưa như vậy, bản thân cậu dầm mưa rất lâu mới rời khỏi. Cậu đọc thầm lời thoại phía dưới, chỉ là, lời thoại như thế có phải rất tàn nhẫn hay không? Biểu hiện của bản thân khi đó chật vật như vậy, lại chân thật như thế. Cậu là Hồ Ca, cả đời cậu sẽ không bao giờ nói những lời này. Chỉ là bây giờ cậu là diễn viên, nhất định phải nói, nhưng mỗi chữ nói ra đều nặng tựa nghìn cân.
Cuối cùng cũng quay xong, Hồ Ca uể oải về chỗ ở để tắm nước ấm. Sau khi sấy qua tóc, Hồ Ca đến bên giường, nhẹ nhàng kéo ngăn tủ, lấy ra một cái hộp. Trong hộp là một chiếc nhẫn tinh xảo, là lúc trước cậu và Hoắc Kiến Hoa cùng nhau chọn. Sau khi chia tay, Hoắc Kiến Hoa đem nhẫn trả lại cho cậu, từ đó hai người không còn quan hệ. Ánh mắt Hồ Ca lưu luyến trăn trở trên chiếc nhẫn, ôn nhu như có thể rơi nước mắt.
Cậu nhớ lần gặp mặt trong quán cà phê ngày đó, giọng nói của Hoắc Kiến Hoa đặc biệt ôn nhu, chính là kiểu ôn nhu này lại làm cho cậu mơ hồ bất an. Cậu tựa hồ linh cảm có một cái gì đó sẽ đến, quả nhiên, câu nói tiếp theo của Hoắc Kiến Hoa làm Hồ Ca không khống chế được, “Hồ Ca, xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta nên kết thúc rồi.” Hồ Ca không hiểu, cậu không rõ vì sao lại như vậy, ánh mắt trống rỗng, mờ mịt nhìn Hoắc Kiến Hoa.
Tầm mắt Hoắc Kiến Hoa chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, “Hồ Ca, tôi và cậu chỉ có thể làm bạn, trước đây là tôi đã quá kích động… Xin lỗi…”
“Chỉ có thể làm bạn?” Hồ Ca hỏi lại, “Chẳng lẽ những gì chúng ta đã trải qua chỉ là ảo giác của em hay sao?”
Hoắc Kiến Hoa chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua Hồ Ca, “Không chỉ là ảo giác của cậu, còn là ảo giác của tôi. Cứ coi như một giấc mộng đã qua đi, bây giờ tỉnh mộng, tôi cũng nên đi rồi. Cám ơn sự chiếu cố của cậu, chiếc nhẫn này trả lại cho cậu, nó sẽ tìm được chủ nhân chân chính của nó.” Nói xong, anh liền đứng dậy rời đi.
Hồ Ca đứng ở nơi đó sửng sốt nửa phút mới nhớ tới đuổi theo anh. Chỉ là ngoài cửa sổ bỗng nổi lên trận mưa lớn, trời đất một mảnh trắng xóa, tầm mắt Hồ Ca mơ hồ. Cậu không nhìn rõ con đường phía trước, càng không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia. Cười tự giễu, thì ra, tất cả đều là bản thân một mình tình nguyện. Đúng vậy, tỉnh mộng rồi, tất cả đều nên kết thúc rồi.
Về sau, Hồ Ca đặt cái nhẫn đó vào trong hộp, luôn đem theo bên người. Cái nhẫn này như một vết thương trên cơ thể, không chạm vào sẽ không đau. Chỉ là thi thoảng dừng chân nhìn lại, sẽ phát hiện miệng vết thương vẫn chảy ra một ít chất lỏng đỏ sậm, từng chút bao phủ cậu.
Giờ đây Hồ Ca nằm trên giường, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày đó, không kìm được nước mắt. Lúc người ta bị bệnh thì đặc biệt yếu ớt, Hồ Ca cũng không ngoại lệ. Lấy điện thoại di động ra, khi bản thân cậu phản ứng lại thì đã sớm gọi đến một dãy số.
“Hồ Ca?” Giọng nói của Hoắc Kiến Hoa vẫn êm tai như trước.
“Hoa ca” Thanh âm Hồ Ca nghẹn ngào, “Xin lỗi, em không muốn quấy rầy anh, chỉ là…”
Hoắc Kiến Hoa nghe ra giọng Hồ Ca khác thường, quan tâm hỏi, “Sao vậy?”
Hồ Ca rốt cuộc không kìm được nước mắt, Hoa ca, vì sao lại tốt với em như vậy? Vì sao không mắng em vài câu? Cuống quýt ngắt điện thoại, Hồ Ca chôn đầu vào trong chăn, không muốn người khác thấy bộ dạng yếu ớt của cậu.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, Hồ Ca nhìn di động, quả nhiên là anh gọi, mãi đến khi tiếng chuông ngừng hẳn cậu mới tắt máy. Hoa ca, anh cần gì phải như vậy?
Hoắc Kiến Hoa không ngừng gọi cho Hồ Ca, lúc đầu không ai nghe, sau đó lại tắt máy. Anh biết Hồ Ca lúc này nhất định rất cần anh, nếu không sẽ không gọi điện thoại. Ngẫm lại, bọn họ thực sự rất lâu không liên lạc với nhau rồi. Ngày đó lời nói của anh đúng là rất quá đáng, phải không? Nhưng không đau thì làm sao hiểu nên cần buông tay? Vừa nghe thấy giọng Hồ Ca, lo lắng vẫn chiến thắng hết thảy, cho nên anh vội vàng gọi điện thoại cho Hồ Giai, hỏi một chút nguyên nhân sự việc.
~*~
Lúc Hoắc Kiến Hoa chạy tới đã là giữa trưa. Hồ Ca đang trong phòng bệnh, vẻ mặt khi ngủ tái nhợt và tiều tụy, khiên anh không kìm được đau lòng. Nhìn Hồ Giai bên cạnh, Hoắc Kiến Hoa gật gật đầu, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu ấy thế nào?”
Hồ Giai lắc đầu, “Không tốt lắm, cứ dậy là quên mọi thứ. Bác sĩ nói cần nghỉ ngơi hai ngày, K tỷ đã đồng ý cho cậu ta nghỉ phép trong hai ngày tới. Đúng rồi Hoa ca, anh ăn cơm chưa?”
Hoắc Kiến Hoa lắc đầu, “Tôi vẫn chưa đói, cậu đi ăn cơm trước đi, ở đây giao cho tôi là được rồi.” Nhìn bóng dáng Hồ Giai rời đi, Hoắc Kiến Hoa đến trước giường Hồ Ca. Nhẹ nhàng chạm vào má người đối diện, nhiệt độ vẫn còn chưa giảm. Đã lâu không trông thấy cậu, nếu không phải hôm nay anh gọi điện thoại đến đây, chỉ sợ cả đời cũng sẽ không liên lạc. Mũi Hoắc Kiến Hoa hơi chua xót, “Cậu thật ngốc, hà tất phải như vậy? Rõ ràng có bao nhiêu cô gái thích cậu, sao cậu lại tự làm khổ mình như thế.”
“Ưm… Hoa ca…” Hồ Ca mày nhăn chặt, thì thào nói nhỏ.
Hoắc Kiến Hoa vội thu tay, thấy Hồ Ca không tỉnh lại, lúc này mới yên tâm. Nhưng khi thấy vẻ mặt thống khổ Hồ Ca, tâm lại đau một trận lan tràn,“Hồ Ca, tôi ở đây, luôn ở đây.” Đúng vậy, cho dù người đi rồi nhưng tâm vẫn ở lại, vẫn luôn không đổi.
Tựa hồ nghe được thanh âm của Hoắc Kiến Hoa, Hồ Ca dần dần an tĩnh lại, nặng nề ngủ.
Hoắc Kiến Hoa vẫn trông coi trước giường bệnh của Hồ Ca suốt, mãi đến tối, khi cơn sốt của Hồ Ca hoàn toàn giảm, Hoắc Kiến Hoa mới đứng dậy rời đi. Trước khi đi, Hoắc Kiến Hoa không quên dặn Hồ Giai đừng nói chuyện này cho Hồ Ca.
Hồ Giai có chút không rõ, “Hoa ca…”
“Có một số việc cứ hồ đồ một chút sẽ tốt hơn.” Hoắc Kiến Hoa ngắt lời Hồ Giai, xoay người rời đi.
Lúc Hồ Ca tỉnh lại, cứ luôn hỏi có phải Hoắc Kiến Hoa đã đến không. Độ ấm của đôi tay trong giấc mộng là của Hoắc Kiến Hoa, cũng chỉ có anh mới có thể cho cậu cảm giác an tâm ấy.
Hồ Giai vừa an ủi Hồ Ca vừa nói, “Hoa ca gần đây đang quay phim rất bận, làm gì có thời gian đến thăm cậu, cậu lại nằm mơ rồi.”
Nghe đến câu cuối cùng, Hồ Ca bỗng nhiên cười khổ, “Đúng vậy, chúng tôi đã sớm không còn quan hệ gì rồi, tôi chẳng qua là nằm mơ thôi…”
Thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Hồ Ca, Hồ Giai có chút không đành lòng. Nhưng mà, Hoắc Kiến Hoa nói không phải không có lý. Có lẽ thời gian sẽ làm thay đổi tất cả.
~*~
Thời gian luôn trôi qua rất nhanh, từng chuyện cũ như tàu hỏa gào thét mà chạy, mang đi thanh xuân của con người.
Còn trí nhớ thì quấn lấy chúng ta, ghi lại dấu tích của ngày hôm qua.
Hồ Ca biết, có những chuyện thật sự đã là quá khứ rồi, có những chuyện thật sự không thể quay lại được. Vì thế, cậu liền quen với một cô gái.
Ngày đó, hai người đi trên đường, Hồ Ca trong lúc vô ý lướt qua con chó bông trong tủ kính cửa hàng. Cậu còn nhớ rõ có một lần cậu cùng Hoắc Kiến Hoa đến cửa hàng mua đồ. Lúc đó Hoắc Kiến Hoa đặc biệt không tự nhiên, hai tên đàn ông cùng đến loại cửa hàng đồ chơi thú bông này có phải hơi quái dị hay không? Nhưng Hồ Ca mặc kệ, cậu nói, “Sắp sinh nhật Thi Thi rồi, chúng ta cùng chọn một món quà tặng cho em ấy.”
Hoắc Kiến Hoa nghe Hồ Ca và nhân viên bán hàng trêu đùa thì lùi sang một bên, chậm rãi đi dạo. Vừa quay đầu thì nhìn thấy con chó này, ngốc ngốc, thật đáng yêu. Hồ Ca nhìn thấy mong đợi trong mắt Hoắc Kiến Hoa, thế là mua ngay con chó kia. Vì vậy Hồ Ca bị Hoắc Kiến Hoa càu nhàu một tuần liền. Mà một tuần kia con chó đó luôn ngủ cùng Hoắc Kiến Hoa, Hồ Ca đành phải ngửa bốn mươi lăm độ nhìn trời, ngoan ngoãn ngủ ở sô pha.
Giờ đây lại nhìn thấy món đồ chơi này trong tủ kính, khắp nơi trong tâm lại âm ỉ đau. Cậu biết là cái nhẫn kia, bình thường không nhận ra, đến lúc gặp cơ hội mới ý thức được sự tồn tại của nó. Bỗng nhiên Hồ Ca cảm thấy tay mình bị kéo một cái, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh.
Cô gái nhẹ nhàng đưa khăn tay qua, “Lau mặt đi”.
Hồ Ca hơi chột dạ cầm lấy khăn tay trong tay cô gái, “Anh không sao.”
Đêm đó, Hồ Ca mang cả chiếc nhẫn và cái hộp ném đi. Có lẽ, chuyện xưa từ ngày mai sẽ bắt đầu viết lại một lần nữa.
Tuần trăng mật của Hồ Ca là du lịch đến Đài Loan. Vì sao lựa chọn Đài Loan, chính cậu cũng không biết, chỉ là muốn đến đó.
Trời quang, nắng ráo, ở chỗ rẽ ngã tư đường, Hồ Ca gặp Hoắc Kiến Hoa. Không có xấu hổ và đau lòng, chỉ là nhìn nhau cười. Hồ Ca giới thiệu cô gái cho Hoắc Kiến Hoa, Hoắc Kiến Hoa hơi tức giận nói, “Hồ Ca, cậu cũng quá keo kiệt, kết hôn mà ngay cả thiệp mời cũng không đưa tôi một tấm.”
Hồ Ca cũng chỉ cười cười, “Sợ anh tốn kém mà, thế này đi, hôm nay em mời.”
Đêm đó Hồ Ca rất hăng hái, uống rất nhiều rượu. Cô gái có chút bất đắc dĩ, đành phải đi về trước. Uống đến cuối cùng, Hồ Ca bất tỉnh nhân sự, Hoắc Kiến Hoa đành phải nâng cậu dậy, đưa cậu về chỗ ở. Dọc đường đi, Hồ Ca luôn thì thào tự nói, “Hoa ca, về sau chúng ta phải cùng nhau uống rượu…”
Hoắc Kiến Hoa đau xót, tay xoa mặt Hồ Ca, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lên môi cậu, “Hồ Ca, nếu có kiếp sau, tôi nhất định sẽ không buông tay cậu.” Anh nói, không chú ý những giọt nước mắt đang lăn dài trên khóe mắt Hồ Ca.
Trở lại khách sạn, Hoắc Kiến Hoa đỡ Hồ Ca lên giường, sau đó nhanh chóng rời khỏi. Mãi đến khi căn phòng chìm vào bóng đêm, Hồ Ca mới chậm rãi mở to mắt, “Hoa ca, vì anh, em nguyện ý chờ đợi, kiếp sau gặp lại.” Nước mắt không tiếng động chảy xuống, đây có lẽ là kỷ niệm còn lại duy nhất của đoạn tình cảm này.